Long Uy Chiến Thần

Chương 579: Tình hình mới






Sau khi Lương Trọng và Lương Tuấn Thịnh bị hành quyết, bốn binh lính đặc chúng đã chôn xác họ.

Sau đó, Hà Ngọc Lan dẫn họ trở lại khu vực lân cận của Biệt thự Tinh Vân để tiếp tục bí mật bảo vệ Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai ở trong biệt thự không biết rằng Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đã vây quanh biệt thự để bí mật bảo vệ mình. Khi cô trở về nhà, Nguyễn Tú Cẩm đang vùi đầu trong phòng, cô không muốn làm phiền Nguyễn Tú Cẩm nên ngồi xem TV trong phòng khách một mình.

Hôm nay Chu Bình Diễm đã trốn thoát khỏi lăng mộ của Dương Văn Diệp và trở về nhà họ Chu. Cô không dám đề cập đến chuyện suýt bị Lê Uy Long bắn chết. Cô chỉ có thể nói với gia đình Chu rằng cô không thể thuyết phục Chu Nhược Mai và muốn tiếp tục hợp tác với Tập đoàn Galaxy thì phải ký lại hợp đồng, bình đẳng về giá cả và tất cả đều phải giảm.


Nhà họ Chu, ngoại trừ Chu Thế Tú ra, đều nghiến răng nghiến lợi cảm thấy Chu Nhược Mai mất hết tình người, thật là quá đáng. Nhưng bọn họ thấy không có biện pháp từ chỗ Chu Nhược Mai nên họ chỉ có thể quyết định để Chu Thế Tú - tổng giám đốc tập đoàn Chu Thị, ngày mai lại đến Tập đoàn Galaxy để ký hợp đồng mới một lần nữa.

Khánh Hòa, Long Cung.

Các bộ trưởng dân sự và quân sự đang tiến hành các cuộc thảo luận căng thẳng về việc các tàu chi3n của nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng đe dọa vùng biển phía Nam của Việt Nam, nhưng vẫn không đi đến kết quả cuối cùng.

Lý do chính là Nước Liệp Ưng và Nước Cự Hùng đều là những cường quốc về quân sự trên thế giới với lực lượng hàng hải rất mạnh, các bộ trưởng dân sự hơi e ngại khi phải gây chiến với họ, trong khi các chỉ huy quân sự chủ trương mạnh mẽ rằng họ phải ra trận bằng mọi giá và bảo vệ đất nước.

“Báo cáo! Quốc vương, có tin tức khẩn cấp!” Đúng lúc này, một người mật báo cầm điện báo tiến vào.

“Nói!” Quốc vương Long quốc nói.

“Nước Liệp Ưng và Nước Cự Hùng vừa đưa ra tuyên bố. Ba ngày sau, họ sẽ tiến hành một cuộc tập trận chung quy mô lớn trên vùng biển khơi ngoài khơi phía Nam của chúng ta!”

Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, biểu hiện của các bộ trưởng dân sự và quân sự đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Tôi hiểu rồi, đi ra đi!” Quốc vương nói.

“Vâng!” Nhân viên mật báo lập tức ra ngoài.

“Nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng sẽ tiến hành một cuộc tập trận chung trên biển vào 3 ngày sau. Mọi người nghĩ gì về chuyện này?” Quốc vương Long quốc hỏi.

“Quốc vương, nước Liệp Ưng và Cự Hùng tiến hành các cuộc tập trận chung trên vùng biển khơi gần vùng biển phía nam của chúng ta chính là muốn phô trương sức mạnh của họ, chắc hẳn là không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào” Một quan chức dân sự lên tiếng.

“Quốc vương, tôi nghĩ đây không chỉ là một cuộc tập trận chung đơn thuần. Tôi sợ rằng họ sẽ bất ngờ tấn công chúng ta nhân danh một cuộc tập trận, cần phải đề phòng nó!” Hộ soái Trấn Nam là Trần Kiệt nói.

“Ừ, nếu bọn họ dám tấn công chúng ta, chúng ta nên đáp trả như thế nào?” Quốc vương hỏi lại.


“Những kẻ phạm đến Long Quốc của chúng ta sẽ bị trừng phạt nếu họ mạnh dám manh động! Dù họ mạnh đến đâu, chúng ta cũng sẽ thề sống chết để bảo vệ sự uy nghiêm của nước Long Quốc vĩ đại của ta!”

“Quốc vương, tuyệt đối không được, một khi chiến đấu với nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng, chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh thế giới. Khi đó, mọi người sẽ rơi vào cảnh lầm than và người dân trên thế giới sẽ là người gánh chịu đau khổ!” Một Bộ trưởng dân sự nói nói.

“Nếu người khác đã đánh đến cửa mà còn phải nén giận, thì còn gì là uy nghiêm của đất nước rồng bay chúng ta?” Dương Tuấn Vũ nói.

“Đúng vậy, nếu bọn họ dám tấn công chúng ta, cho dù chỉ là một quả đạn pháo nhỏ rơi xuống vùng biển phía nam của chúng ta thì chúng ta cũng phải đánh trả! Nếu không, bọn họ nhất định sẽ vượt lên và cho rằng chúng ta nhát gan, dễ bắt nạt!” Trần Kiệt nói.