Lê Uy Long không muốn nhìn thấy những khuôn mặt “thấy sang bắt quàng làm họ” hay những thái độ xu nịnh đáng ghê tởm, anh chỉ muốn nhanh chóng quay trở lại đoàn tụ với gia đình mình.
"Chà, chị dâu của cậu có buồn hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi biết chắc rằng khi bố tôi trông thấy tôi trở về một cách hiên ngang, thắng lợi, ông ấy sẽ rất hạnh phúc. Trước khi tôi đi, ông ấy còn nói hai cha con sẽ cùng uống tiệc rượu nếu tôi có thể chiến thắng trở về! Tôi sẽ không để ông ấy phải thất vọng!" Lê Uy Long nói.
Thoáng chốc, Lê Uy Long tưởng tượng ra khuôn mặt người cha nuôi khi thấy anh chiến thắng quay về bên ông mà không thể không mỉm cười.
"Tuyệt, vậy tối nay cả tôi cũng sẽ uống với chú ấy đến khi say mèm mới thôi!" Thiên Thành vui vẻ nói.
...
Khi Thiên Thành lái chiếc xe của họ đến gần biệt thự trên đồi Mây, Lê Uy Long đột nhiên thấy tám người đàn ông mặc đồ đen đang vây quanh một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp.
Anh liếc nhìn qua và kinh ngạc nhận ra người phụ nữ này chính là vợ mình, Chu Nhược Mai!
Những kẻ mặc đồ đen kia đang muốn làm gì với vợ anh?!
"Dừng xe mau, nhưng đừng vội xuống xe, tôi muốn nghe xem bọn chúng nói gì." Lê Uy Long nhắc nhở Thiên Thành.
"Vâng." Thiên Thành dừng xe ngay lập tức, anh cũng rất ngạc nhiên khi thấy đám đàn ông đang vây quanh vợ của Lê Uy Long.
Lúc này, một trong số những người đàn ông đó – người tên Trương Minh Phú– nói: "Cô Chu, cậu chủ Trương của chúng tôi muốn mời cô tham dự bữa tiệc mừng thọ của bà Trương với tư cách là bạn gái của cậu ấy, cô sẽ nể mặt mà đến chứ?!"
"Tôi không đi! Các người đã giết bố tôi, tôi thà chết cũng không làm bạn gái của anh ta! Giết người thân của tôi rồi bây giờ lại muốn ép tôi làm bạn gái của mình? Đúng là trơ trẽn, độc ác, vô pháp vô thiên!" Chu Nhược Mai càng nói càng tức giận.
Cô không ngờ rằng Trương Minh Trí kia lại mặt dày đến mức đã gi3t chết bố chồng cô mà giờ lại còn muốn cô làm bạn gái cho hắn! Nực cười!!
"Cô Chu, tôi khuyên cô hãy biết điều một chút đi. Được cậu Trương nhìn trúng, ấy là phước ba đời của cô đấy. Đừng có làm ra vẻ thanh cao. Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?!" Trương Minh Phú đột nhiên lạnh lùng nói.
"Mấy người muốn làm gì?" Chu Nhược Mai đã cảm nhận được tình hình này không tốt chút nào.
"Hôm nay dù thế nào thì cô cũng phải đi với bọn này!" Trương Minh Phú cau mày nói gằn giọng trông rất đáng sợ.
Hắn ta vừa dứt lời, những người đàn ông xung quanh đã nhanh chóng ập đến khống chế Chu Nhược Mai và buộc cô phải đi theo.
"Để tôi yên! Tôi đã có chồng, dù có chết tôi cũng không thèm làm bạn gái của tên khốn Trương Minh Trí đó!" Chu Nhược Mai hét lên.
"Đừng có nói vơ vẩn, ai cũng biết thằng chồng vô dụng của cô đã đến phía Tây tham chiến, có khi giờ này hắn đã chết quách ở đó rồi! Cô còn tiếc cái gì? Cậu chủ Trương không hề bận tâm đến việc cô đã kết hôn, cô nên biết điều đi!" Trương Minh Phú nói.
"Buông ra! Để tôi đi!....Cứu tôi với!!" Chu Nhược Mai bắt đầu la hét.
Thiên Thành ngồi trong xe chứng kiến cảnh này liền nổi giận đùng đùng. Những tên khốn này dám bảo Lê Soái đã chết quách trên chiến trường? Đúng là xuất khẩu cuồng ngôn!
"Anh Thiên, lũ khốn này dám bắt nạt chị dâu. Đúng là đang tự tìm cái chết. Hãy để em ra tay xử lý chúng!" Thiên Thành dường như đã không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Không, tôi sẽ tự làm điều đó!" Lê Uy Long cũng giận dữ nói. Vừa trở về từ tiền tuyến đã thấy vợ mình bị cợt nhả giữ ban ngày ban mặt. Làm sao anh không giận cho được?
"Anh Thiên, chỉ vài thằng tép riu tầm thường như vậy, anh không cần phải bẩn tay, cứ để em xử lý cho." Thiên Thành lại nói.
"Người bị bắt nạt ngoài đó là vợ tôi. Sao tôi lại không thể tự mình xử lý bọn chúng chứ?" Lê Uy Long nói một cách giận dữ và nhanh chóng mở cửa xe bước xuống với sát khí bừng bừng.
Thiên Thành không thể ngồi yên nhìn nên cũng lập tức ra khỏi xe.
Ngay khi Chu Nhược Mai sắp sửa bị đẩy vào trong xe của đám người áo đen kia, một giọng nói giận dữ như sấm sét gào lên phía sau bọn chúng: "Dừng lại!"
Nghe tiếng hét, tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên và dường như có chút sợ hãi.
Bọn chúng quay lại và thấy một người đàn ông cao lớn đang bước tới vun vút từ phía sau, mang theo một luồng sát khí nặng nề, mạnh đến nỗi khiến ai nấy đều ngộp thở.
Đằng sau anh ta, một người đàn ông giận dữ khác cũng đang bước theo sau.
Chu Nhược Mai tròn mắt kinh ngạc khi thấy người đang đi đến chính là Lê Uy Long, và đằng sau không ai khác là Thiên Thành.
"Tên nào đây? Hãy biết điều mà cút xéo đi, đừng có phá hỏng chuyện tốt của cậu chủ Trương, nếu không thì đừng có trách!”, Trương Minh Phú nói lớn và vênh mặt lên, hắn ta không biết Lê Uy Long.
"Tôi chính là chồng của cô ấy, Lê Uy Long.” Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Lê Uy Long?" Trương Minh Phú đột nhiên sững người khi thấy một người đàn ông lạ mặt lại tự xưng là chồng của Chu Nhược Mai. Lê Uy Long nổi tiếng là kẻ yếu đuối vô dụng, làm gì có khí chất này?!
"Phải!" Lê Uy Long nói.
"Trời ơi, xem kìa! Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện. Tao chỉ vừa mới nói mày có thể đã chết mất xác ngoài chiến trường. Không ngờ mới đó mày đã đến nhanh như vậy. Tuy nhiên, mày có quay lại kịp lúc thì cũng vô dụng thôi. Thiếu gia nhà tao đã nhìn trúng vợ mày, mày biết rồi đấy. Chỉ cần ngoan ngoãn dâng vợ mày cho cậu chủ Trương, nếu không..... "
Trương Minh Phú chưa kịp nói xong thì Lê Uy Long đã vụt chạy lên phía trước và...
"Bốp... bốp... Binh.........."
Lê Uy Long đã tung ra tám cú đấm liên tiếp với tốc độ siêu nhanh không thể thấy kịp bằng mắt thường và mỗi cú đấm đánh thẳng vào tám người đàn ông đang đứng ở đó.
"Hự----------"
Những tiếng hét đau đớn vang lên, cả tám người đàn ông mặc đồ đen ngòm ngã lăn ra đất, răng bay tứ tung khắp nơi.
Bọn chúng còn chưa kịp nhìn thấy Lê Uy Long ra tay như thế nào thì đã ngã nhào xuống đất.
"Dư Hân, anh đã đến muộn, chắc em ngạc nhiên lắm hả?!" Lê Uy Long ân cần nói với Chu Nhược Mai, người vẫn đang trân trân nhìn anh và chết lặng.
"Tại sao bây giờ anh mới quay trở lại? Quá muộn! Mọi thứ đã muộn rồi!" Chu Nhược Mai cuối cùng cũng nói một cách u sầu.
Lê Uy Long ngạc nhiên mất một lúc, anh không hiểu tại sao Chu Nhược Mai lại nói như vậy, và thái độ của cô ấy sao lại có vẻ tuyệt vọng đến thế?
"Chị dâu đừng giận! Anh Thiên vừa mới trở về, có gì cứ từ từ nói." Thiên Thành cảm thấy bầu không khí trở nên căng thẳng nên đã đứng ra làm người hòa giải.
"Dư Hân, có chuyện gì đã xảy ra à?" Lê Uy Long thấy có gì đó không ổn trong mắt Chu Nhược Mai nên lo lắng hỏi.
"Em không thể nói với anh lúc này, anh sẽ biết khi trở về nhà." Chu Nhược Mai buồn bã nói.
"Được rồi, vậy chúng ta hãy về nhà rồi nói chuyện." Lê Uy Long bắt đầu thấy ruột gan sôi cả lên, có linh cảm không lành, nên nóng lòng quay về nhà.
"Anh Thiên, vậy những người này anh định giải quyết thế nào?" Thiên Thành hỏi.
“Đuổi chúng đi." Lúc này Lê Uy Long đã không còn tâm trạng để quan tâm đến mấy người đó.
"Nghe gì chưa? Nếu tụi mày dám động tới chị dâu tao một lần nữa thì không chỉ rụng mấy cái răng thôi đâu!” Thiên Thành trừng mắt nhìn những kẻ đang nằm sóng soài trên mặt đất và hét lớn.
Được tha mạng, bọn họ vội vã leo lên xe rồi nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
Lê Uy Long, Thiên Thành và Chu Nhược Mai cũng mau chóng quay về biệt thự.
Vừa về đến nhà, Lê Uy Long thấy Tô Ánh Tuyết đang thư thái ngồi trong phòng khách xem TV.
"Mẹ ơi, con về rồi." Lê Uy Long vẫn lịch sự chào.
Tô Ánh Tuyết giật mình kinh ngạc khi thấy Lê Uy Long trở về quá đột ngột. Bà ta lắp bắp hỏi: "Không phải cậu đến phía Tây để chiến đấu sao? Sao lại trở về nhanh thế?"
Tô Ánh Tuyết là người liên quan trực tiếp đến cái chết của Dương Văn Diệp, cha nuôi Lê Uy Long. Vậy nên, nhiều khi bà thậm chí còn hy vọng rằng anh sẽ không bao giờ quay trở lại.
"Hiện giờ trận chiến phía Tây đã kết thúc, vì vậy dĩ nhiên con sẽ được về nhà rồi." Lê Uy Long nói.
Lúc này, anh mới nhận ra là không thấy ông Dương ở nhà, vì vậy anh hỏi: "Còn bố con? Bố con đâu rồi hả mẹ?"
"Cha của con, ông ... ông ấy đã trở về nhà ở quê rồi." Tô Ánh Tuyết nói trong hoảng loạn. Bà ta thực sự không dám cho Lê Uy Long biết cha mình đã bị đánh đến chết, bà không dám tưởng tượng rằng Lê Uy Long có thể làm ra những chuyện khủng khiếp gì nếu biết sự thật này.
"Nhưng tại sao ông ấy lại trở về quê?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi lại.
“Thì....ông ấy nói không quen với cuộc sống xa hoa ở đây, chỉ muốn trở về khu nhà quê dân dã.... Vậy nên...." Tô Ánh Tuyết vừa nói vừa run bần bật.