Long Uy Chiến Thần

Chương 566: Tôi chỉ cần một câu của anh thôi






Lúc này Lương Trọng đang lái xe đi trên đường trở về nhà. Nhìn thấy con trai của mình gọi điện đến, ông ta ấn vào nút nghe.

Lương Trọng vừa mới nhận điện thoại đã nghe thấy tiếng kêu r3n đầy xót xa của con trai mình: “Bố ơi, con lại bị người ta đánh. Răng của con đã bị người ta đánh đến nỗi rụng gần hết rồi, eo của con cũng đau dữ dội.”

Lương Trọng nghe vậy trong lòng lập tức trở nên tức giận, ông ta hỏi: “Là kẻ nào to gan dám đánh con?”

“Là bạn trai của Lê Hồng Ngọc, Lưu Bảo Thông.” Lương Tuấn Thịnh nói.


“Lưu Bảo Thông? Lưu Bảo Thông nào?” Lương Trọng chưa từng nghe thấy cái tên Lưu Bảo Thông này nên thuận miệng hỏi.

“Con cũng không biết anh ta từ đâu đến, anh ta tự nói mình là Lưu Bảo Thông.” Lương Tuấn Thịnh nói.

“Tại sao anh ta lại đánh con?” Lương Trọng hỏi.

“Có thể anh ta thấy con không thuận mắt cho nên đánh con. Đúng rồi, anh ta rất coi thường bố, vốn không thèm để bố vào mắt cho nên mới đánh con. Hơn nữa anh ta còn bảo con gọi điện thoại kêu bố đến.” Lương Tuấn Thịnh nói.

“Thật nực cười! Một tên nhóc vô danh tiểu tốt mà cũng dám coi thường bố. Để bố đây qua đó xử lý tên đó.” Lương Trọng giận tím mặt.

Bình thường ông ta hô mưa gọi gió, tác oai tác phúc. Bây giờ ông ta biết con trai của mình bị người ta đánh, hơn nữa còn coi thường mình cho nên lập tức nổi giận lôi đình.

Sau khi Lê Uy Long nhận được cuộc điện thoại của Lưu Bảo Thông, anh lập tức gọi điện thoại cho Hà Ngọc Lan.

Anh lựa chọn gọi điện thoại cho Hà Ngọc Lan là bởi vì anh đã suy nghĩ lúc này có lẽ Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đang ở bên cạnh và bảo vệ Chu Nhược Mai ở trong biệt thự Tinh Nguyệt.

Trong hai người Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, anh chỉ có thể lựa chọn một trong hai người đi giải quyết chuyện của hai bố con Lương Trọng, còn một người khác thì tiếp tục ở lại biệt thự để bên cạnh bảo vệ Chu Nhược Mai, không thể để cho hai người họ rời đi hết.

Nếu không, lỡ như có quân địch tập kích đến thì Chu Nhược Mai sẽ rất nguy hiểm.

Lê Uy Long cảm thấy yên tâm hơn một chút về năng lực của Thiên Thành, cho nên đã lựa chọn để anh ta ở lại bảo vệ Chu Nhược Mai.

Hà Ngọc Lan thấy Lê Uy Long gọi điện thoại đến thì lập tức nghe máy, sau đó hỏi: “Thầy Thiên, bây giờ anh đã đến Hà Nội rồi sao?”

“Tôi đến rồi.” Lê Uy Long nói.

“Vậy anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy?” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Vừa nãy khi Lưu Bảo Thông và cô giáo của tôi ăn cơm ở ngoài tiệm thì bị Lương Tuấn Thịnh khiêu khích. Bây giờ anh ta đã gọi ông Lương Trọng đến rồi, cô mang theo vài người đến xử lý hai bố con bọn họ đi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng! Sau khi bắt hai bố con Lương Trọng thì sẽ xử lý như thế nào? Xin thầy Thiên ra chỉ thị.” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Lương Trọng vì tình riêng mà làm trái với pháp luật, lạm dụng chức quyền, tác phong, lấy hành vi phạm tội của con trai ông ta để giá họa cho cô giáo của tôi. Lương Tuấn Thịnh thì cả gan làm loạn, làm xằng làm bậy ở trong trường khiến cho Kiều Vy nhảy lầu dẫn đến tàn phế nhưng lại không hề biết hối cải. Hai bố con họ tội ác tày trời, thủ đoạn đê hèn, lẽ trời không thể tha thứ được!” Lê Uy Long nói.

“Thầy Thiên, anh không cần nói nhiều đâu. Tôi chỉ cần một câu nói của anh mà thôi, có giết hai bố con bọn họ hay không?” Hà Ngọc Lan nói.


Lê Uy Long toát mồ hôi, nói: “Giết! Đưa bọn họ đến nơi không người rồi bí mật giết, không cần xét xử nữa.”

“Vâng!” Hà Ngọc Lan lập tức nhận mệnh lệnh.

Lương Tuấn Thịnh ỷ vào mình là người quan chức có quyền mà làm xằng làm bậy, ức hiếp nữ sinh. Lương Tuấn Thịnh đã là một người trưởng thành, anh ta cần phải gánh chịu hậu quả vì những hành vi xấu xa của bản thân mình.

Mặc dù cuối cùng Kiều Vy vẫn chưa bị Lương Tuấn Thịnh hại chết, nhưng hành vi của Lương Tuấn Thịnh vô cùng xấu xa tồi tệ. Không nhất định phải xảy ra án mạng thì mới có thể xử tử anh ta.

Mà Lương Trọng biết rõ con trai của mình phạm tội mà còn muốn bao che, âm thầm đổ hết mọi tội lỗi của con trai mình lên Lê Hồng Ngọc. Giữ lại một kẻ bại hoại như vậy cũng thật lãng phí đồ ăn thức uống.