Long Uy Chiến Thần

Chương 541: xử trí bà ta






"Vâng, sau khi bắt được bà ta thì xử trí sao ạ?" Thiên Thành hỏi.

"Dẫn bà ta tới trước mộ cha tôi, sau đó tôi sẽ đích thân xử lý bà ta. Các cậu bắt được người đi rồi thông báo cho tôi biết." Lê Uy Long nói.

"Vâng, tôi biết nên làm thế nào rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Lê Uy Long đến phòng làm việc của tổng giám đốc tìm Chu Nhược Mai.


Bởi vì bắt được Tô Ánh Tuyết cũng phải cần một chút thời gian, mà Chu Nhược Mai lại bị Tô Ánh Tuyết tát trước mặt bao người, chắc chắn giờ cô đang rất buồn, anh phải đi an ủi cô trước.

Tới trước phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai đang khóc, còn Ngô Vy thì đang an ủi cô.

"Dư Hân, em không sao chứ?" Lê Uy Long vừa đi tới vừa hỏi.

" Lê Uy Long, anh tới đây làm gì?" Chu Nhược Mai không muốn để Lê Uy Long thấy mình rơi lệ, bèn ngừng khóc hỏi anh.

"Anh tới xem em sao rồi." Lê Uy Long nhìn thấy dấu tay trên mặt Chu Nhược Mai, không khỏi đau lòng khôn xiết.

"Giám đốc Ngô, cô ra ngoài xử lý chuyện chung đi." Chu Nhược Mai nói với Ngô Vy.

Bởi vì những bên hợp tác kinh doanh còn đang kí hợp đồng bên ngoài, mà mới nãy cô lại bị chính mẹ ruột của mình tát trước mặt họ, giờ đúng là không tiện ra ngoài gặp mặt. Thế nên cô để vị giám đốc tập đoàn Galaxy Ngô Vy đây ra ngoài làm thay cho mình.

"Vâng thưa tổng giám đốc, giờ tôi ra ngay đây." Ngô Vy nói xong rồi đi ra ngoài.

Đợi Ngô Vy ra khỏi đây, Chu Nhược Mai bèn hỏi Lê Uy Long: "Mẹ em đã đi chưa anh?"

"Đi rồi." Lê Uy Long đáp.

" Lê Uy Long, em làm như vậy có phải quá đáng lắm không?" Chu Nhược Mai cũng hơi nghi ngờ hành động của mình.

"Em là người bị hại, người bị đánh cũng là em, em cũng có làm gì bà ta đâu, sao lại quá đáng được?" Lê Uy Long nói.

"Em không có nói chuyện này, mà là chuyện em cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu ấy, không bàn chuyện tình cảm, cũng không nâng giá cho bọn họ." Chu Nhược Mai nói.

"Nhà họ Chu đã từng đối xử tệ bạc thế nào với em, lúc em gặp rủi ro thì bị toàn thể cô lập, bỏ đá xuống giếng, hiện giờ sao phải phá lệ ban ơn cho bọn họ? Có ơn báo ơn, có oán báo oán, đây là chuyện đương nhiên, em làm rất đúng. Thoát khỏi nhà họ Chu, bớt đi được đống chướng ngại vật kia, em mới có thể đi l ên đỉnh cao cuộc sống được." Lê Uy Long trả lời.

"Ừ, thật ra thì từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng chẳng đối xử tốt với em chút nào, em vẫn luôn hoài nghi rằng mình không phải con ruột của mình. Ở nhà họ Chu chỉ có bố và ông nội tốt với em thôi, những kẻ còn lại đều là lợi dụng em cả." Chu Nhược Mai nói.

"Em thế mà lại nghi ngờ mình không phải con ruột của mẹ?" Lê Uy Long có phần kinh ngạc.

"Đúng thế, chẳng lẽ anh không phát hiện, em chẳng giống mẹ chút nào, tính tình cũng khác xa nhau sao?" Chu Nhược Mai nói.


Qua lời Chu Nhược Mai vừa nói, Lê Uy Long cũng thấy đúng: "Đúng thế, em là mỹ nhân đệ nhất thành phố Nam Quảng, còn mẹ em có ở thời trẻ cũng không bằng một phần mười dung mạo của em. Từ nhỏ em đã lương thiện tốt bụng, vừa đẹp người vừa đẹp nết, còn mẹ em thì chanh chua nịnh nọt, quả thật là khác nhau một trời một vực, không liên quan với nhau chút nào!"

"Hồi trước em cũng có hỏi bố mình có phải con ruột của bọn họ hay không rồi, ông ấy vẫn luôn khẳng định em là. Nhưng em cứ cảm tưởng là ông ấy cũng đang lừa em." Chu Nhược Mai nói.

"Nếu em đã muốn biết, vậy thì anh sẽ giúp em tra xét thân thế thử xem có phải con ruột bọn họ hay không." Lê Uy Long nói.

Anh quyết định tra thử thân thế Chu Nhược Mai ra làm sao, đợi khi bắt được Tô Ánh Tuyết rồi, anh sẽ ép bà ta phun ra thân thế của cô.