Long Uy Chiến Thần

Chương 529: Kết thúc họp báo






Chu Nhược Mai trả lời từng người một.

Sau khi kết thúc họp báo, đại gia đình đã triệu tập một cuộc họp khẩn để bàn luận biện pháp đối phó.

Lúc này, tại nhà họ Chu.

“Thật không ngờ! Tập đoàn Vương Lôi sẽ trở thành công ty con của gia đình Chu Dư chúng tôi. Bằng cách này, chúng ta không cần phải lo lắng về những hạng mục không thể tiếp tục tiến hành, Chu Dư của chúng ta được cứu rồi, đúng là ông trời không phụ lòng chúng ta!” Bà Hoàng vừa nói vừa cười haha.


“Mẹ, tập đoàn Vương Lôi trở thành công ty con của Chu Dư chưa hẳn đã là chuyện tốt! Mẹ không nghe cô ta đã nói trong buổi họp báo rằng nếu muốn tiếp tục hợp tác thì bắt buộc phải ký lại hợp đồng hơn nữa phải hạ giá sao?”

“Tại sao không phải là chuyện tốt? Đây là chuyện quá tốt mới đúng, không thể có kết quả nào tốt hơn thế này. Nếu đổi lại là người khác tiếp quản tập đoàn Vương Lôi, có lẽ người khác đã không bàn bạc với chúng ta nữa rồi, hơn nữa Dư Hân lại còn là một phần của gia đình chúng ta. Cô ấy nhất định định sẽ đối đãi tốt với nhà chúng ta, cô ấy sẽ nhượng bộ không điều chỉnh giá xuống quá thấp, thậm chí là chấp nhận giá gốc, tiếp tục hợp tác với chúng ta!” Bà Hoàng nói.

“Nhưng, mẹ đừng quên rằng, lần trước ở bữa tiệc gia đình, bọn họ đã xé rách mặt của nó, chế nhạo nó ngay tại đó, lại còn phá hoại thỏa thuận của nó, mẹ nghĩ là nó vẫn sẽ đối đãi đặc biệt tốt với tập đoàn Chu Thị chúng ta hay sao?” Thúy Họa nói.

“Con lo lắng làm gì? Chúng ta cũng không phải lần đầu chế nhạo nó. Cuối cùng thì nó vẫn vậy, vẫn giúp đỡ chúng ta hay sao?” Bà Hoàng nói.

“Đúng vậy, con bé Dư Hân này rất lương thiện nhất định không để tâm chuyện này đâu. Trước sau gì thì nó cũng là người của nhà Chu Dư, không giúp chúng ta thì giúp ai đây?” Chu Hữu Lộc nói.

“Đúng vậy, ta đã theo dõi nó từ lúc còn nhỏ cho đến khi lớn, đã quá hiểu rõ con bé này rồi. Chỉ cần chúng ta có một chút thành ý thì nó nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta thôi.” Bà Hoàng nói.

“Con thấy không hẳn là như vậy đâu. Lần trước mọi người quá đáng như vậy, trong lúc Chu Nhược Mai khó khăn và cần sự giúp đỡ nhất thì mọi người lại giậu đổ bìm leo (1). Không những không giúp cô ấy mà còn phá vỡ thỏa thuận, điều này đã khiến trái tim cô ấy tổn thương rất nhiều. Có lẽ cô ấy đã quá thất vọng về nhà họ Chu chúng ta nên sẽ không có chuyện đối đãi tốt với tập đoàn Chu Thị đâu,” Chu Hòa nói.

Giậu đổ bìm leo: Thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại.


“Nó có quan tâm tới chúng ta hay không, chúng ta đừng ở đây đoán mò nữa, tối nay đặt tiệc rồi mời nó đến ăn cơm rồi hỏi thăm nó không phải là biết ngay hay sao?” Bà Hoàng nói.

“Con không nghĩ rằng sau này con bé sẽ quay lại nhà họ Chu đâu. Con là bố ruột của nó, không ai hiểu nó bằng con đâu. Mặc dù tính tình con bé rất lương thiện, nhưng vẫn rất cá tính.” Chu Hòa nói.

“Không thể nào. Bây giờ con gọi điện thoại cho nó, mời nó tối nay về nhà ăn cơm, chắc chắn con bé sẽ đồng ý thôi.” Bà Hoàng nói.

“Muốn gọi thì mẹ tự gọi đi, lần trước mọi người bắt con phải phá vỡ thỏa thuận với con bé, con không còn mặt mũi nào gọi điện cho nó nữa đâu.” Chu Hòa nói.

Sau khi Chu Nhược Mai kết thúc buổi họp báo, Lê Uy Long lái xe chở cô quay về công ty.

Trên đường đi, điện thoại của cô chợt rung lên.

Trông thấy số gọi đến là bà nội, cô sốt ruột bắt máy: “Chuyện gì?”

“Dư Hân, bà nội nhớ con, tối nay bà nội có đặt một bữa tiệc gia đình, con về ăn cơm với mọi người nhé.” Bà Hoàng nói.


“Ăn cơm gì? Không phải là tôi không có cơm ăn! Tôi thấy mấy người không phải muốn mời tôi ăn một bữa cơm đâu, mà muốn tôi trở về làm trò để mấy người chế nhạo mà thôi!” Chu Nhược Mai tức giận nói, cho dù bà ta có là bà nội của mình thì cô cũng không muốn gặp mặt những người đấy.

Bởi vì bao nhiêu năm qua cô đã nhìn quá rõ bộ mặt của những người nhà họ Chu đó, lúc bản thân còn giá trị lợi dụng thì bọn họ mới nịnh nọt lấy lòng cô một chút, lúc cô lâm vào cảnh túng quẫn thì liền trở mặt, giậu đổ bìm leo.

Cô thực sự rất chán ghét bộ mặt nịnh bợ của những người này rồi!

Cái gọi là bữa tiệc gia đình, không một lần nào cả nhà có thể vui vẻ cùng nhau ăn cơm, toàn phải giả vờ giả vĩnh, hà cớ gì phải quay về để tự chuốc lấy nhục nhã?