Long Uy Chiến Thần

Chương 519: Lương tháng còn chưa kịp nhận






Những người từ Tập đoàn Galaxy đến nương cậy cứ tưởng rằng làm việc ở Tập đoàn Vương Lôi sẽ có tương lai đầy hứa hẹn, không ngờ Tập đoàn Vương Lôi lại bị phá đổ nhanh chóng như vậy, thậm chí tiền lương một tháng họ còn chưa được nhận!

Sau khi Hà Ngọc Lan nói chuyện điện thoại xong, Thiên Thành liền nói với cô ấy: “Hà Ngọc Lan, cô sẽ chỉ huy đội đặc chiến tinh anh của chúng ta, ngoài ra cô sẽ được giao cho một trăm thành viên trong đội tinh nhuệ đến đóng giữ tại Tập đoàn Vương Lôi. Nhất định phải phong tỏa nghiêm ngặt, không được để mọi người phá rối hoặc lấy đi những vật có giá trị. Tất cả những nhân viên từ bên ngoài đến không được phép vào Tập đoàn Vương Lôi nửa bước!”

“Vâng!” Hà Ngọc Lan nhận lệnh, ngay lập tức chọn một trăm thành viên trong đội tinh nhuệ cùng với đội đặc chiến tinh anh của mình, đến đóng giữ tại Tập đoàn Vương Lôi.

Tiếp đó, Thiên Thành để đội của Minh Hải áp tải Vĩnh Kim Bảo và các quản lý cấp cao khác từ Đông Quốc cử đến, trở về mặt trận phía nam.


Thiên Thành không muốn cục công an thành phố can thiệp vào vụ án lớn liên quan đến tội gián điệp như vậy. Sau khi áp tải đến mặt trận phía nam, lại đem họ ra hành quyết, mọi chuyện trót lọt.

Sau khi sắp xếp xong, Thiên Thành trở về núi Hổ Sơn để chỉ đạo việc xử lý kho báu.

Số lượng kho báu trong đợt này đặc biệt lớn, nhưng đội tinh nhuệ lên tới hàng nghìn người, lại thêm số người chạy xe tới tiếp ứng, nhân số càng đông.

Đúng như cái gọi là người đông sức mạnh. Trước hừng đông, họ đã chuyển chỗ kho báu này lên trên, đồng thời xếp gọn ổn thỏa lên xe.

Ba chiến sĩ bị thương, dưới sự điều trị của Lưu Bảo Thông đã qua cơn nguy kịch. Sau đó, họ được kéo lên khỏi hầm ngầm bằng một chiếc xe goòng.

Sau khi mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, Thiên Thành đã nhờ đội tinh nhuệ của Minh Hải vận chuyển kho báu trở về mặt trận Đà Lạt.

Ba chiến sĩ bị thương cũng cùng đội quân trở về.

Còn Thiên Thành và Lưu Bảo Thông trở về thành phố Đà Lạt.


Lê Uy Long đã thức trắng đêm, dù không có mặt tại hiện trường nhưng anh vẫn luôn theo dõi tình hình tiến triển của sự việc qua điện thoại.

Được biết bên phía Hà Ngọc Lan đã kiểm soát được Tập đoàn Vương Lôi và bên phía Thiên Thành cũng đã xử lý tốt kho báu và vận chuyển nó trở về mặt trận phía nam, Lê Uy Long mới yên lòng.

Tuy nhiên, lúc này trời đã rạng sáng, Lê Uy Long cũng không còn lòng dạ nào đi ngủ, liền vào bếp làm bữa sáng.

Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm vì tối qua ngủ muộn, sau khi Lê Uy Long làm xong bữa sáng, họ vẫn chưa thức dậy.

Lê Uy Long đành phải ăn sáng một mình trước.

Vào lúc này, Chu Nhược Mai vội vàng từ trong phòng bước ra.

Còn Nguyễn Tú Cẩm vẫn đang ngủ say.

“Tiêu rồi tiêu rồi, hôm nay bị muộn mất. Vĩnh Thiên, mau lái xe chở em đi làm đi.” Chu Nhược Mai nói.


“Không cần phải gấp gáp! Em là chủ tịch, đến muộn thì đến muộn. Gấp cái gì?” Lê Uy Long nói.

“Anh không hiểu, cho dù em là chủ tịch, đến muộn cũng không tốt!” Chu Nhược Mai nói.

“Hôm nay đặc biệt hơn à. Tối qua em ngủ muộn, mới ngủ được mấy tiếng, ăn sáng trước rồi anh sẽ đưa em đi làm!” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, dù sao công việc của tập đoàn Galaxy đang nguội lạnh cũng chẳng có việc gì làm, vậy em sẽ ăn sáng trước rồi đi vậy.” Chu Nhược Mai nói.