Long Uy Chiến Thần

Chương 507: Không cần anh ra tay






Lê Uy Long cảm thấy, nếu anh gia nhập vào trận chiến chỉ làm ảnh hưởng tới Thiên Thành và Hà Ngọc Lan mà thôi, làm bọn họ khó ra tay thì chi bằng anh trốn đi.

Dù sao viện quân của Tạ Ngọc Hải cũng đã tới, lực lượng của bọn họ đã hoàn toàn chiếm ưu thế, nếu để cho bọn họ không lo lắng gì nổ súng hiệu quả còn tốt hơn so với việc trực tiếp chiến đấu.

Anh là Hộ Soái không cần phải tự mình chiến đấu cũng không cần phải đích thân ra trận. Đối phó với bẫy rắn không đầu, đám lính đánh thuê hỗn loạn thì chỉ cần giao cho Thiên Thành là được.

Lê Uy Long nói xong, cũng nhanh chóng lăn đến cửa thạch thất.

Sau đó, Lê Uy Long ôm Nguyễn Tú Cẩm nhanh chóng đứng lên, sau đó anh cầm kiếm c ắm vào khe hở bên phải cửa đá rồi xoay về phía bên phải.


Sau đó hai bên cửa đá bắt đầu dịch chuyển rồi từ từ đóng lại.

Hang cũng không dài, hơn nữa không gian nhỏ hẹp nên tiếng vọng rất lớn, Thiên Thành và Mộ Dung Phiên đều có thể nghe rõ ràng câu nói của Lê Uy Long.

Biết được Lê Uy Long đã trốn tới bên trong thạch thất, Thiên Thành liền yên tâm, anh ta tức giận hét to: “Đánh! Đánh mạnh vào cho tôi, cầm mìn là nổ chết bọn họ đi!”

Binh sĩ nghe được mệnh lệnh của Thiên Thành bắt đầu điên cuồng càng quyets về phía đám lính đánh thuê kia. Một số người còn đi vào hang sau đó không ngừng ném lựu đạn.

“Tạch tạch tạch…”

“Oanh! Oanh! Oanh…”

“A a a..”

Hỏa lực dày đặc, hơn nữa những quả lựu đạn liên tục nổ, làm trong hang vang lên tiếng kêu thảm thiết không dứt, vô số lính đánh thuê bị nổ chết, máu thịt văng tứ tung.

Những người lính đánh thuê này vì trước đó Lê Uy Long làm nhiễu loạn vị trí, sau đó lại đột nhiên bị Thiên Thành đánh lén sau lưng, bọn họ bị đánh đến không kịp trở tay, bây giờ phải vội vàng ứng chiến nên căn bản không thể ra một đòn phản kích mạnh mẽ nào.

Thiên Thành có hỏa lực mạnh, hơn nữa chiếm ưu thế về số người, họ còn có lựu đạn, hang ở đây lại hẹp, vậy nên những người lính đánh thuê cũng không có chỗ để trốn, chỉ có cách đối mặt.

Một số lính đánh thuê bị thương, vội vàng chạy về phía thạch thất, họ muốn tìm chỗ để ẩn núp.

Nhưng cánh cửa đá lại đang từ từ được đóng kín lại, khi bọn họ chạy đến nơi thì cửa đá đã hoàn toàn đóng lại.

Một tên lính đánh thuê chạy nhanh, lúc anh ta chạy đến cánh cửa đá thì nó liền đóng lại, anh ta liền bị kẹp nát giữa cánh cửa đá!

Trong thạch thất, Nguyễn Tú Cẩm thấy tên lính đánh thuê bị kẹp chết tại chỗ, nửa người ở phía sau cánh cửa, máu tươi chảy dòng dòng trên phiến đá, trông rất kinh khủng, nhất thời cô bị dọa sợ đến mức phải hét lớn lên, cô ôm chặt lấy Tiêu Phá Thiêm.

Chu Nhược Mai vẫn luôn ở trong thạch thất thấy Lê Uy Long rốt cuộc cũng cứu được Nguyễn Tú Cẩm về cô vừa mừng vừa lo.

Vừa rồi cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, cô muốn ra xem nhưng lại lo lắng gây rắc rối cho Lê Uy Long, cho nên cô đành nhẫn nhịn không ra ngoài.

“Tú Hằng!” Chu Nhược Mai thấy cửa đá đã đóng lại, cô lập tức chạy về hướng Nguyễn Tú Cẩm.

Nhưng vừa rồi Nguyễn Tú Cẩm bị kinh sợ, mới chảy qua một thử thách sinh tử, bây giờ đang rất hoảng sợ, cô ôm chặt lấy Lê Uy Long không buông, hơn nữa cô còn vùi đầu vào lồng ngực Lê Uy Long, căn bản không nghe được Chu Nhược Mai nói.

Lê Uy Long thấy Nguyễn Tú Cẩm một mực ôm anh không chịu buông ngay trước mặt vợ anh, anh cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Bây giờ cô đã an toàn, mau buông tôi ra đi!” Lê Uy Long nói.


Nhưng Nguyễn Tú Cẩm giống như bị sợ đến choáng váng vậy, cô vẫn ôm chặt lấy Lê Uy Long không thả, còn ở trong ngực anh khóc lóc.

Mặt Lê Uy Long đầy vô tội nhìn Chu Nhược Mai, anh nói: “Có thể do cô ấy bị dọa sợ, cho nên mới ôm anh như vậy.”

“Vậy anh an ủi cô ấy một chút đi!” Chu Nhược Mai nói. Bạn thân cô bị hoảng sợ như vậy, cô để chồng mình an ủi một chút cũng không sao.

Lê Uy Long không thể làm gì khác là vỗ vỗ lưng của Nguyễn Tú Cẩm, rồi nói: “Không sao, không sao rồi, cô đừng khóc.”

Nguyễn Tú Cẩm khóc một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh lại, cô thầy Chu Nhược Mai đang đứng bên cạnh nhìn mình, mà người cô đang ôm chính là chồng cô ấy!

Nhất thời cô hơi ngượng ngùng, vội vàng buông Lê Uy Long ra, đưa đầu về phía ngực Chu Nhược Mai.