Long Uy Chiến Thần

Chương 50: Mâu thuẫn






Sau khi đến căn cứ phía Nam bằng ô tô, Lê Uy Long đã đi phi cơ chuyên dụng với Thiên Thành và bay đến biên giới phía tây ngay trong đêm. Khi anh rời đi, những cảnh vệ của anh ở thành phố Quốc Hoà cũng rút về khu vực căn cứ phía Nam thành phố.

Vậy là tới ngày hôm sau, Lê Uy Long lại quay trở về làm một người bình thường, tin tức này lại được truyền bá rộng khắp thành phố Quốc Hoà. Trên thực tế, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy chính là những người tung tin đồn này.

Mọi người trong toàn thành phố đều đã biết về lễ cưới long trọng bậc nhất Quốc Hoà ngày hôm qua. Vậy mà giờ họ lại vỡ lẽ ra rằng Lê Uy Long có thể “vụt sáng thành tiên”như vậy là nhờ đã cứu mạng Minh Hải nên được anh ta trả ơn chứ bản chất vẫn không hề có năng lực gì cả.

Qua một đêm, mọi người lại trở nên khinh bỉ Lê Uy Long. Cho rằng anh chỉ lợi dụng các mối quan hệ để được mát mặt, là một kẻ tiểu nhân.

Tô Ánh Tuyết khi biết tin tức Lê Uy Long là một người bình thường đã lan ra khắp thành phố Quốc Hoà thì cũng rất hối hận vì đã trót lỡ lời. Nếu bà không nói ra, có lẽ đến bây giờ những người khác vẫn sẽ nghĩ bà có một người con rể bề thế, và bà ta vẫn sẽ được nể trọng.

Tô Ánh Tuyết nhanh chóng chuyển đến biệt thự trên đồi Mây. Dù chồng bà, Chu Hoà, không muốn như vậy, nhưng Tô Ánh Tuyết vẫn kiên quyết yêu cầu ông đi cùng, nên ông đành chấp thuận.

Ngày hôm sau, Chu Nhược Mai trở lại công việc tại Tập đoàn DG. Để có thể quen với Tập đoàn này càng sớm càng tốt, đôi khi cô phải ở lại rất muộn để làm thêm giờ. Cha cô, giống con gái mình, cũng phải đến công ty của Chu gia để làm việc mỗi ngày, và luôn phải tranh thủ tăng ca.

Trong khi đó, Tô Ánh Tuyết không phải đi làm. Bởi vậy, hàng ngày chỉ còn bà và ông Dương trong căn biệt thự to lớn lạnh lẽo.


Từ khi biết rằng Lê Uy Long thực sự không phải là một người giàu có quyền lực, Tô Ánh Tuyết ngày càng khó chịu khi trông thấy cha nuôi của anh. Bà đặc biệt ghi nhớ ngày cưới của con gái, bởi hôm đó bà đã nói rất nhiều lời thiếu tôn trọng với ông Dương và đã bị Lê Uy Long ghi hận. Do đó, khi chồng bà và Nhược Mai không ở nhà, bà ta bắt đầu gây rắc rối cho ông Dương một cách thường xuyên và thậm chí còn yêu cầu ông phải dọn vệ sinh.

Dương Văn Diệp đã từng phục vụ trong quân đội như một người lính, chịu đựng biết bao khó khăn nên hoàn toàn không phàn nàn về việc này. Nhưng dù ông đã vất vả chăm chỉ như thế nào, Tô Ánh Tuyết cũng không hài lòng. Bà ta chỉ muốn nhanh chóng đuổi Dương Văn Diệp đi để có thể độc chiếm căn biệt thự đắt đỏ.

Do đó, Tô Ánh Tuyết bắt đầu tăng cường việc bắt nạt ông. Khi ăn hạt hướng dương, bà ta cố tình thả vỏ hạt hướng dương xuống đầy đất, và buộc ông phải quét dọn. Khi uống nước, bà cũng cố tình vẩy nước trên mặt đất, để ông Dương phải lau sạch và rất nhiều công việc không tên khác.

Dương Văn Diệp chỉ là một ông lão với cái chân phải bị tàn tật. Dù vậy ông ấy vẫn phải bận rộn mỗi ngày. Giống như Lê Uy Long trước kia, ông đã đảm nhận tất cả các công việc nhà.

Chu Nhược Mai và Chu Hoà không hề biết về những chuyện này.

Dương Văn Diệp dù sao cũng vẫn là một cựu chiến binh đã từng tham gia vô số trận chiến, bất chấp một chân tàn tật ông vẫn thừa sức xử lý Tô Ánh Tuyết. Nhưng ông đã hứa với Lê Uy Long là sẽ chăm sóc Chu Nhược Mai và sống hòa thuận. Do đó, ông vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.

Một đêm nọ, cả Chu Nhược Mai và Chu Hoà đều làm việc thêm giờ nên trở về nhà rất muộn. Tại căn biệt thự....

"Văn Đoàn, nhanh đổ chậu nước rửa chân này đi cho tôi." Tô Ánh Tuyết la lớn trong khi đang thản nhiên ngồi trên ghế sofa và xem TV.

Ông Dương không nghĩ Tô thị lại có thể quá đáng tới mức đó. Ông tức giận: "Tôi không phải là người hầu của bà, tại sao tôi phải đi đổ nước rửa chân cho bà?"

"Sao hả? Ông bình thường đã rất vô dụng rồi, bây giờ đến một thau nước cũng không bê được phải không?Đúng là cha nào con nấy. Thật đáng thất vọng!" Nói xong, bà ta đá chân mạnh một phát, thau nước rửa chân bất ngờ đổ tràn xuống mặt đất.

"Không nhìn thấy gì à? Nhanh chóng dọn sạch tất cả nước trên mặt đất đi chứ, hoặc là cút ra ngoài và đừng bao giờ quay lại nữa!" Tô Ánh Tuyết hét lên với Dương Văn Diệp một lần nữa.

"Được! Vậy tôi sẽ đi!" Ông Dương thực sự không thể chịu đựng được cục tức này thêm nữa và lập tức bước ra khỏi biệt thự.

Lúc này, đã hơn mười giờ tối và xung quanh khu vực biệt thự trên đồi Mây tương đối yên tĩnh. Dương Văn Diệp lặng lẽ bước xuống từ ngọn đồi và nghĩ đến việc sẽ đi nhờ ô tô về nhà của mình ở ngoại ô thành phố. Khi đi bộ qua một công viên, ông bất ngờ nhìn thấy một nhóm đàn ông đang vây quanh một cô gái trẻ và xinh đẹp.

Dương Văn Diệp lập tức cau mày, quyết định sẽ đứng lại quan sát một lúc.

"Các người định làm gì?" Cô gái trẻ xinh đẹp sợ hãi và run rẩy hỏi.

Tên của cô gái là Lâm Khánh Hoa, một sinh viên đại học năm cuối.

"Em gái, không cần sợ hãi thế! Cậu chủ của bọn này chỉ muốn mời em lên xe và đưa đi chơi đây đó một chút thôi." Một trong những người đàn ông vạm vỡ đang đứng quanh cô gái nói.


Tên hắn là Lưu Bảo Thục. Còn vị thiếu gia mà hắn nói chính là Trương Minh Trí, chủ nhân trẻ của gia đình họ Trương, gia tộc giàu có bậc nhất thành phố Quốc Hoà.

Lúc này, Trương Minh Trí đang ngồi trong một chiếc xe thể thao Ferrari và lặng lẽ quan sát sự việc.

Dương Văn Diệp thấy rằng ngoài một chiếc Ferrari đang đậu cạnh công viên, còn có hai chiếc Porsches và năm chiếc Mercedes-Benze đang đỗ cạnh đó, và có rất nhiều người đang ngồi trong những chiếc xe này.

"Tôi không muốn đi, các người còn không nhanh chóng buông tay, tôi sẽ la lên đấy!" Lâm Khánh Hoa hoảng hốt nói.

"Nơi này vắng vẻ như vậy, ngay cả khi em gái hét đến rát cổ họng cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu. Thích thì cứ hét lên đi! Kể cả khi có ai đó nghe thấy, cũng không ai dám cứu cô em đâu." Lưu Bảo Thục nói và cười nham hiểm.

"Cứu! Cứu! Cứu tôi với" Lâm Khánh Hoàn bắt đầu la hét kêu cứu.

"Thôi, nhanh kéo nó vào xe đi!" Lưu Bảo Thục không muốn mất thêm thời gian và ra lệnh ngay lập tức.

Những kẻ khác bắt đầu tụm lại và giữ chặt lấy cô gái.

"Cứu! Ai đó làm ơn....!" Lâm Khánh Hoa kinh hãi và cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng hét lên.

"Lũ khốn nạn! Buông cô gái đó ra!" Dương Văn Diệp nãy giờ đã phải chứng kiến cảnh một đám đàn ông cưỡng chế con gái nhà lành, trong lòng ông vô cùng tức giận. Bản tính cương trực và nóng nảy của một người lính lại trực trào trong con người ông lúc này, vì vậy ông đã hét lớn lên.

Lưu Bảo Thục và những người khác nghe thấy tiếng của Dương Văn Diệp thì lập tức quay lại nhìn xem kẻ nào dám to gan như vậy.

...

Chu Nhược Mai vừa về đến nhà, cô rất ngạc nhiên khi thấy sàn nhà đầy nước, nhưng Tô Ánh Tuyết thì vẫn đang thản nhiên ngồi trên ghế sofa xem TV, bèn hỏi: "Mẹ ơi, tại sao lại có nước trên mặt sàn thế này?"

"Mẹ không quan tâm đến việc đó, đợi mẹ xem nốt tập phim này đã rồi tính." Tô thị đáp dửng dưng.

"Bố Dương đâu?!" Chu Nhược Mai không thấy bố chồng ở nhà thì lo lắng hỏi.

"Lão già đó đã bị mẹ mắng cho hai lần nên dỗi bỏ nhà đi rồi." Tô Ánh Tuyết nói.

"Gì cơ? Mẹ còn mắng bố chồng con à?" Chu Nhược Mai tức giận nói lớn.


"Lão già vô dụng đó, mẹ đã yêu cầu ông ta đi đổ nước rửa chân cho mẹ rồi. Nhưng ông ta vẫn không chịu làm. Vô tích sự hệt như thằng con trai!”Bà ta vẫn thản nhiên không quan tâm.

"Mẹ quá đáng lắm!”Nhược Mai cau mày tức giận.

Trước khi Lê Uy Long rời đi, anh đã lo lắng rằng mẹ cô sẽ gây khó dễ cho cha anh. Vì vậy, anh đã dặn dò cô chăm sóc cho ông ấy. Lúc đó, cô đã hứa với Vĩnh Thiên rằng nhất định sẽ phụng dưỡng cha nuôi của anh thật tốt.

Thật không ngờ, điều này đã xảy ra ngay khi cô không có ở nhà!

"Thái độ đó của con là sao hả? Mẹ suốt ngày phải ở nhà với ông ta. Mẹ thấy khó chịu khi phải nhìn thấy lão già què đó. Mẹ chỉ muốn đuổi quách ông ta đi cho rồi!" Tô Ánh Tuyết tức giận nói.

"Ông ấy đã đi được bao lâu rồi?" Chu Nhược Mai giờ không còn thời gian để bàn luận thêm với mẹ nữa, chỉ muốn nhanh chóng đưa ông Dương quay lại. Bây giờ đã gần nửa đêm, nếu bố chồng cô gặp điều gì bất trắc, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn Lê Uy Long.

"Chắc tầm 20 phút." Tô Ánh Tuyết nói.

Vừa nghe dứt câu, Chu Nhược Mai đã lập tức đi ra xe của mình.

Tô Ánh Tuyết hét lớn: “Giờ này con còn định đi đâu?”

"Con đi tìm bố chồng con! Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy, con sẽ không tha thứ cho mẹ đâu!" Chu Nhược Mai nói vội vã trong khi chạy xe dần ra ngoài cổng.

Sau khi ra khỏi biệt thự, cô nhanh chóng lái chiếc Lamborghini xuống đồi, cố gắng tìm kiếm và đuổi theo Dương Văn Diệp.