Long Uy Chiến Thần

Chương 497: Đáng ghét






"Đáng ghét, đừng..." Chu Nhược Mai giả bộ e thẹn đưa tay hơi đẩy Lê Uy Long ra.

Bởi vì bản thân là một cô gái, vẫn phải dè dặt, nếu không Lê Uy Long sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ phóng túng.

Đương nhiên Lê Uy Long sẽ không ngu ngốc đến mức nghe Chu Nhược Mai nói không cần liền ngừng động tác trên tay.

Anh vẫn đang cởi cúc áo của Chu Nhược Mai...


Đã đến lúc phải đối mặt với loại chuyện này, Chu Nhược Mai cũng rất căng thẳng, bởi vì cô nghe nói lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau.

Nhưng mà, là phụ nữ thì sớm muộn gì cũng phải trải qua nỗi đau như thế này nên cô cũng đã chuẩn bị tinh thần và thổ lộ lòng mình.

Cô ngại ngùng, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi thời khắc mà cô đã chờ đợi từ rất lâu...

Khi Lê Uy Long chuẩn bị cởi chiếc cúc áo cuối cùng của Chu Nhược Mai, bỗng nhiên trên sàn nhà phát sinh một trận rung lắc dữ dội!

Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đồng thời sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ lại xảy ra động đất vào thời khắc mấu chốt này sao?

Nếu thật có động đất vào lúc này thì đúng là ông trời trêu ngươi mà!

Nếu có động đất thì nơi bày không có chỗ nào có thể trốn được! Nhưng mà xung quanh căn phòng đá này, bao gồm cả nền đất và trần nhà, đều được làm bằng những tảng đá rắn chắc, vô cùng kiên cố, cho dù có động đất xảy ra thì cũng có thể chống đỡ được phải không?

Nơi này cất giấu kho báu đã hơn hai nghìn năm, trong lúc đó nhất định cũng phải có động đất, nếu không chống đỡ được thì chắc đã sụp đổ từ lâu, không thể còn nguyên vẹn như thế này.

“Có động đất sao?” Chu Nhược Mai hoảng sợ nói.


“Mặc kệ có động đất hay không, chúng ta tiếp tục!” Lê Uy Long gặp nguy hiểm cũng không sợ hãi, gặp sự cố vẫn giữ được bình tĩnh, mặt không đổi sắc, bây giờ anh chỉ muốn trải nghiệm niềm vui vợ chồng, cho nên anh không quan tâm đến cái gì mà động đất hay không động đất.

“Anh không muốn sống nữa sao, đến động đất cũng không sợ?” Chu Nhược Mai kinh ngạc hỏi.

"Sợ hãi thì có ích gì? Căn phòng này chắc có thể chịu được động đất. Chúng ta hãy nhanh chóng làm những việc chưa hoàn thành đi!" Lê Uy Long nói.

“Được, tiếp tục đi!” Chu Nhược Mai cảm thấy Lê Uy Long nói cũng có lý, cũng muốn tranh thủ thời gian bởi vì cô không biết khi nào mình sẽ chết, đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng!

Vì vậy, cả hai lại tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.

Căn phòng đá này chặt chẽ không có một kẽ hở, hiệu quả cách âm rất tốt, bên ngoài không thể nghe thấy âm thanh ở bên trong ngược lại bên trong cũng không nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.

Cả hai người bọn họ đều không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Hai người họ lúc này đang chìm trong thế giới của mình, tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống trước khi chết, lại quên mất Nguyễn Tú Cẩm vẫn đang ở bên ngoài làm con tin.

Nhưng mà dù bọn họ có nhớ đến thì cũng đành bất lực, cửa đá không mở được cũng không thể thoát ra ngoài, muốn cứu Nguyễn Tú Cẩm nhưng không giúp được gì.


Ngay khi Lê Uy Long cởi chiếc cúc áo cuối cùng của Chu Nhược Mai ra, một tiếng vù vù đột nhiên vang lên khắp căn phòng đá, giống như tiếng rồng ngâm!

Âm thanh kỳ lạ bất ngờ này khiến hai người Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đang hưng phấn chìm trong thế giới của hai người, đồng thời bị hoảng sợ!

Âm thanh như rồng ngâm này vẫn còn vang vọng ở trong này!

“Chẳng lẽ ở đây thật sự có quái thú?” Chu Nhược Mai sợ tới mức hứng thú tìm niềm vui cũng không còn.

Lê Uy Long cũng cảm thấy tình hình hiện tại có vẻ không ổn, không dám tiếp tục nữa.