Lúc này, trong hang động.
Khi Tôn Quốc Tài đang chơi cờ, Chu Nhược Mai cũng đang suy nghĩ và phân tích trong đầu.
Bất tri bất giác, Tôn Quốc Tài lại đi đến nước thứ ba mươi mấy, bên đỏ lại càng ngày càng nguy hiểm.
Tôn Quốc Tài vốn dĩ rất chắc chắn sẽ thành công, nhưng không ngờ rằng bên đen lại luôn tung ra nước đi bất ngờ, cuối cùng ông ta vẫn là không thể phá giải được ván cờ này.
Chẳng qua là ông ta đã trải qua vài lần thất bại, đối mặt với tình trạng khó khăn này, ông ta cũng đã coi nó thành một thói quen và đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không bộc lộ sự hoảng sợ trong lòng mình ra nữa.
Ông ta tiếp tục bình tĩnh hướng dẫn người lính đánh thuê đó chơi cờ, dù biết là sẽ thất bại, nhưng ông ta cũng phải tiếp tục, nếu không ván cờ sẽ không thể tự động khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.
Bởi vì Tôn Quốc Tài không bộc lộ sự hoảng sợ trong lòng mình ra ngoài, nên không ai biết rằng ông ta sẽ thất bại. Bởi vì bọn họ không hiểu về cờ tướng.
Đương nhiên điều đó là ngoại trừ Chu Nhược Mai và Lê Uy Long.
Khi Tôn Quốc Tài chơi đến nước đi thứ mười hai, Chu Nhược Mai đã biết rằng ông ta sẽ thất bại.
Còn Lê Uy Long tuy rằng không biết sớm được như Chu Nhược Mai, nhưng anh cũng là một người biết chơi cờ tướng, với tình hình hiện tại, anh vừa nhìn cũng có thể biết được bên đỏ sắp thua rồi.
Khi Tôn Quốc Tài đi đến nước đi thứ ba mươi sáu, bên đỏ lại đột nhiên bị gi3t chết.
Sau đó, một lưỡi dao từ trong cửa đá lóe lên trực tiếp chém người lính đánh thuê đang đứng trước cửa đá ra thành hai khúc.
Con dao đó vẫn là con dao lớn lần đầu tiên xuất hiện trước đó. Nhưng tốc độ của con dao quá nhanh, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của con dao, căn bản không ai có thể phản ứng được.
Ánh sáng của con dao chợt lóe ngang qua, sau đó lại thu hồi vào trong cửa đá.
Đây là lần đầu tiên Chu Nhược Mai và Lê Uy Long nhìn thấy một con dao bất ngờ từ trong cửa đá lóe ra, rồi chém người ra thành hai khúc, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Loại ám khí này thật sự rất khó đề phòng.
George và Harry, cùng với những người lính đánh thuê nhìn thấy Tôn Quốc Tài lại thất bại một lần nữa, người nào người nấy cũng không khỏi tức giận, bọn họ sẽ không cho ông ta thêm một cơ hội nào nữa.
“Mỗi lần ông cũng tự tin nói rằng mình có thể phá giải được nó, nhưng kết quả là mỗi lần ông đều thất bại. Bây giờ ông đã thất bại đến lần thứ năm rồi, ông còn có thể nói gì nữa?” Harry tức giận hỏi Tôn Quốc Tài.
“Tôi không có gì để nói nữa, các anh hãy để cho vua cờ mới lên đi.” Tôn Quốc Tài cũng không muốn tự mình chuốc lấy khổ nữa, cuối cùng quyết định từ bỏ.
“Cô Hân, cô vừa rồi xem qua ông Quốc Minh chơi cờ, hẳn là cô đã hiểu được trận thế trong đó rồi phải không?” George hỏi.
“Tôi vẫn chưa nghĩ được nên phá giải nó như thế nào, tôi cảm thấy vẫn có thể để cho ông vua cờ này thử chơi thêm một ván nữa.” Chu Nhược Mai còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian, còn muốn hại chết thêm một người lính đánh thuê nữa.
“Bây giờ đã không có thời gian nữa rồi, chúng tôi mời cô đến đây, không phải để cô khoanh tay đứng nhìn thôi đâu.” George nói.
“Nhưng ván cờ này cao thâm như vậy, tôi nhất thời cũng không thể nghĩ ra được phương pháp phá giải nó.” Chu Nhược Mai nói.
“Tôi không tin, cô thân là vua cờ mới trẻ tuổi và có tài năng nhất ở Long Quốc, cô không thể nào không nghĩ ra được phương pháp nào cả. Cô có phải là không muốn giúp tôi phá giải ván cờ tàn này không?” George cũng không dễ lừa như vậy, bắt đầu bộc lộ bộ mặt hung ác: “Nếu cô không bước ra giúp tôi phá giải ván cờ tàn này, tôi sẽ lập tức gi3t chết người bạn thân của cô.”
“Được rồi, vậy ông sắp xếp một người đến chơi cờ thay cho tôi đi, những quân cờ đó khó di chuyển đến vậy, tôi chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, không thể di chuyển được.” Chu Nhược Mai cảm thấy mình đứng hướng dẫn, rồi cho lính đánh thuê đi ra chơi cờ, đây cũng là một cách dùng dao để giết người.
Cho dù mình có thể phá giải, cũng không phải sớm như vậy, trước tiên cứ gi3t chết vài người lính đánh thuê rồi hẵng tính sau.
“Không được, Vì phòng tránh cô sẽ không nghiêm túc chơi cờ, tôi không thể sắp xếp người của tôi ra làm người chơi cờ thay cho cô được.” George cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không bị Chu Nhược Mai lừa.
“Vậy tôi không thể di chuyển những quân cờ đó, tôi phải làm thế nào?” Chu Nhược Mai nói.
“Cô để cho chồng cô chơi cờ thay cho cô đi.” George nói.
Chu Nhược Mai nhất thời sợ ngây người, cô hoàn toàn không ngờ George sẽ để Lê Uy Long đến chơi cờ thay cho mình.
“Không, không được. Nếu để cho chồng tôi chơi cờ thay cho tôi, lòng tôi sẽ không ổn định, tôi sẽ rất căng thẳng. Khi tôi căng thẳng, tôi sẽ không thể nghĩ ra được phương pháp phá giải.” Chu Nhược Mai nói.
“Khi cho chồng cô đi chơi cờ, thì cô biết căng thẳng. Chẳng lẽ mạng sống của người phía chúng tôi lại không quan trọng sao? Tôi hiểu rồi, sống chết của người phía chúng tôi không liên quan gì đến cô, nói không chừng cô còn hy vọng bọn họ chết nữa?” George nói.
“Không, tôi sẽ tôn trọng mạng sống của mỗi người, tôi sẽ không cố ý để bọn họ đi chịu chết đâu.” Chu Nhược Mai nói.
“Tôi sẽ không tin cô đâu, chỉ khi cho chồng cô đi làm người chơi cờ thay cho cô, cô mới có thể nghiêm túc, vì đó liên quan đến sự sống còn của cậu ta.” George nói.
Ông ta cảm thấy đây là một mũi tên bắn trúng hai đích. Nếu như Chu Nhược Mai có thể thành công phá giải được ván cờ bên trong cửa đá và giúp mình lấy được kho báu bên trong, đương nhiên đó sẽ là điều tốt nhất. Nếu cô không thể phá giải được, vậy thì họ cũng có thể lợi dụng ám khí bên trong cửa đá để tiêu diệt Lê Uy Long kẻ thù số một của họ.
“Nếu ông cứ nhất quyết muốn chồng tôi chơi cờ thay cho tôi, thì tôi sẽ không giúp ông phá giải ván cờ này nữa.” Chu Nhược Mai hiện tại không nắm chắc được có thể phá giải ván cờ này hay không, đương nhiên sẽ không để cho Lê Uy Long đi mạo hiểm được.
Cô đã nhìn thấy được ám khí bên trong cửa đá lợi hại đến mức nào, cho dù là bất kỳ ai cũng không thể né tránh nó được. Lỡ như cô phá giải không thành công, chẳng phải là sẽ gián tiếp hại chết Lê Uy Long sao?
“Hiện tại không phải do cô lựa chọn nữa, nếu như chồng cô không đi làm người chơi cờ thay cho cô, thì tôi sẽ lập tức gi3t chết người bạn thân nhất của cô.” George uy hiếp nói.
Lời nói của George vừa dứt, những người lính đánh thuê phụ trách giam giữ Nguyễn Tú Cẩm lập tức chĩa súng vào đầu cô ấy.
Nguyễn Tú Cẩm nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, Lê Uy Long nói: “Dư Hân, không sao đâu, em cứ làm theo lời ông ta nói đi, anh sẽ đi làm người chơi cờ thay cho em.”
Anh sớm đã dự đoán được George vì để phòng tránh Chu Nhược Mai cố tình thất bại, nên ông ta chắc chắn sẽ không sắp xếp người đi chơi cờ thay cho Chu Nhược Mai.
Người thích hợp nhất chơi cờ thay cho Chu Nhược Mai, đương nhiên sẽ là mình rồi.
Khi lời của Lê Uy Long vừa nói ra, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đều kinh ngạc mà nhìn anh, hai người họ đều không ngờ rằng Lê Uy Long lại dũng cảm đến như vậy, dù biết mình sẽ chết, nhưng vẫn chủ động đi vào chỗ chết, chẳng lẽ anh thật sự không sợ chết sao?