Long Uy Chiến Thần

Chương 472: Cuối cùng cô cũng đến rồi






“Em mệt quá, không thể ôm được anh nữa, anh nhất định phải nắm chặt em, tuyệt đối đừng nản chí.” Chu Nhược Mai bây giờ mệt mỏi đến mức thật muốn có một nơi an toàn đáng tin cậy để ngồi nghỉ ngơi một chút, cho dù nơi đó không được lớn lắm, nếu có thể nghỉ ngơi một lát thôi cũng là tốt lắm rồi.

Lê Uy Long không khỏi đổ mồ hôi, đây là muốn anh cân hết hay sao?

“Em hãy kiên trì thêm một chút nữa, rất nhanh sẽ đến nơi thôi.” Lê Uy Long nói.

Chu Nhược Mai cắn răng kiên trì một hồi lâu, cuối cùng hai tay nhũn ra, thân thể lại chậm rãi trượt xuống.

“Em không kiên trì được nữa, anh mau ôm lấy em đi.” Chu Nhược Mai hoảng sợ nói.


“Được.” Lê Uy Long vội vàng dùng bàn tay trái giữ lấy hông của Chu Nhược Mai, bàn tay phải nắm lấy dây thừng tiếp tục đi xuống dưới.

Cứ như vậy, Lê Uy Long một tay giữ lấy Chu Nhược Mai, một tay nắm lấy dây thừng, bắt đầu nhanh chóng trượt về phía dưới hang động.

Một tay nắm lấy dây thừng leo xuống dưới, hơn nữa còn phải ôm theo một người, đây là điều vô cùng khó khăn. Bàn tay phải của Lê Uy Long và sợi dây thừng ma sát vào nhau, khiến lòng bàn tay anh đau rát, nhưng anh vẫn cố kiên trì.

Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long lại có thể một tay nắm lấy dây thừng leo xuống dưới, trong lòng không khỏi cảm thấy kính phục. Chồng của mình đúng là toàn năng mà, tại sao trước đây cô không phát hiện anh lại ưu tú đến như vậy chứ?

“A.”

Khi Lê Uy Long tăng tốc trượt xuống, Chu Nhược Mai cảm giác mình giống như đang rơi vào một vực thẳm của bóng tối vô tận, khiến cô không nhịn được mà hét lên thành tiếng.

Cô thực sự lo lắng Lê Uy Long sẽ đột ngột buông tay.

Cuối cùng khó khăn lắm mới leo được đến đáy hang, sau khi hai chân Lê Uy Long chạm xuống đất, rốt cục cũng như trút được gánh nặng mà thả Chu Nhược Mai xuống.

Lúc này, có vô số những người lính đánh thuê đeo đèn pha trên đầu, tất cả đều rọi về phía Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.

Trong bóng tối đột nhiên bị nhiều ánh sáng cường quang chiếu vào như vậy, khiến mắt của Chu Nhược Mai thiếu chút nữa không thể mở ra được.

Những người lính đánh thuê này đều chĩa mũi súng vào Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.


“Các anh đừng tỏ vẻ ở đây nữa, mau đưa chúng tôi đi phá giải ván cờ đi.” Lê Uy Long bình tĩnh nói.

Lúc nãy George đã ra lệnh là tạm thời không được giết Lê Uy Long, nên những người lính đánh thuê này chẳng qua chỉ là muốn giương oai dọa nạt Lê Uy Long một chút mà thôi, nhưng họ lại không ngờ Lê Uy Long một chút cũng không hề sợ hãi.

“Vậy thì đi nhanh đi, từ đây đi thẳng vào trong, thì sẽ tới.” Một trong những người lính đánh thuê nói.

Lê Uy Long lập tức nắm lấy tay Chu Nhược Mai đi vào phía con đường bên trong.

Những người lính đánh thuê đó đứng ở hai bên lối đi, chĩa súng vào Lê Uy Long và Chu Nhược Mai.

Lần đầu tiên Chu Nhược Mai bị nhiều mũi súng chĩa vào như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, bàn tay cô đang nắm chặt Lê Uy Long đã đổ đầy mồ hôi.

“Vợ đừng sợ, cứ bình tĩnh đi. Bọn họ sẽ không giết chúng ta đâu, bọn họ còn trông cậy vào em giúp phá giải ván cờ nữa mà.” Lê Uy Long an ủi nói.

“Lỡ như súng của bọn họ cướp cò thì sao?” Chu Nhược Mai run rẩy nói.

“...” Lê Uy Long không biết trả lời thế nào, súng của lính đánh thuê, làm sao có thể dễ dàng cướp cò như vậy?

Khi Lê Uy Long đưa Chu Nhược Mai đi đến trước cửa đá, thì anh nhìn thấy từ xa có một nhóm người vây quanh cửa đá, một người lính đánh thuê đang đứng trước cửa đá và đang làm theo hướng dẫn của Tôn Quốc Tài để di chuyển quân cờ.


Lúc này, Tôn Quốc Tài đã thực sự lật ngược tình thế, bên đỏ lại xuất hiện bước ngoặt, cũng sắp nhìn thấy được hy vọng thắng lợi.

Còn Nguyễn Tú Cẩm thì bị trói bằng dây thừng, được vài người lính đánh thuê giam giữ.

George nhìn thấy Lê Uy Long dẫn theo Chu Nhược Mai đi đến đây, liền nói: “Cô Hân, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Chu Nhược Mai cũng không quen biết George, nên trực tiếp hỏi: “Ông là ai?”

“Tên tôi là George, chính tôi là người đã gọi điện thoại cho cô trước đó.” George nói.

Cho đến lúc này, Chu Nhược Mai mới biết được George chính là chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc Nguyễn Tú Cẩm.