Long Uy Chiến Thần

Chương 468: Làm sao có thể thấy chết mà không cứu được






“Bất kể thân phận của anh là gì, bọn anh đều là quân nhân, còn những người ở đội bên kia là lính đánh thuê của các quốc gia khác. Bây giờ những người lính đánh thuê này đang có mưu đồ đánh cắp kho báu của vương quốc Long Quốc, thì đó chính là kẻ thù chung của chúng ta, nếu thế thì Minh Hải làm sao có thể thấy chết mà không cứu được?” Lê Uy Long nói.

“Hóa ra chính là lính đánh thuê bắt cóc Nguyễn Tú Cẩm đi.” Chu Nhược Mai nhất thời kinh ngạc, cô chỉ từng nghe nói về những người lính đánh thuê này, nhưng cô lại chưa bao giờ được nhìn thấy họ, cô chỉ nghe nói rằng lính đánh thuê đều rất lợi hại.

“Đúng vậy, người muốn giết anh ở tập đoàn Galaxy hôm qua, chính là lính đánh thuê.”Lê Uy Long nói.

“Em nghe nói rằng lính đánh thuê đều rất lợi hại, vậy hai chúng ta đi đến núi Hổ Sơn, thế chẳng phải là cừu chui vào miệng hổ, rồi cũng trở thành con tin của bọn họ sao?” Chu Nhược Mai nói.

“Thế cũng không còn cách nào khác, chuyện này là do em cứ nhất quyết muốn đi mà, anh có thể không theo đi được sao?” Lê Uy Long nói.


“Em cảm thấy lo lắng quá, lỡ như lát nữa em không phá giải được ván cờ đó, bọn họ sẽ giết cả hai chúng ta mất.” Chu Nhược Mai nói.

“Nói không chừng có cơ duyên may mắn nào đó, em đột nhiên tỉnh ngộ nghĩ ra được phương pháp phá giải thì sao?” Lê Uy Long nói.

“Làm sao có thể dễ dàng tỉnh ngộ đến như vậy được? Cho dù em có thể phá giải được ván cờ tàn đó, thế chẳng phải là em đã giúp bọn họ mở được cửa đá và để bọn họ lấy được kho báu của Long Quốc của chúng ta sao?” Chu Nhược Mai nói.

“Bọn họ không thể lấy đi những kho báu đó được, bởi vì một khi đội quân của Minh Hải đến, chính là ngày chết của bọn họ.” Lê Uy Long nói.

“Rốt cuộc phía trong cửa đá đó có những kho báu gì mà có thể khiến cho bọn họ không màng cách xa ngàn dặm điều động binh lực đến Long Quốc của chúng ta.” Chu Nhược Mai nói.

“Hiện tại anh cũng không biết bên trong đó có những kho báu gì, mọi thứ đều phải đợi sau khi mở cánh cửa đá, mới có thể tiết lộ được.” Lê Uy Long nói.

Một lúc lâu sau, Lê Uy Long liền chạy tới núi Hổ Sơn.

Khi hai người lính đánh thuê phụ trách đứng canh ở phía trên cửa hang động nhìn thấy Lê Uy Long và Chu Nhược Mai cùng nhau đến đây, đều không khỏi kinh ngạc.

Hai người bọn họ đều không ngờ rằng Chu Nhược Mai lại dám mang theo chồng mình đến đây, George đã từng căn dặn với bọn họ rằng tuyệt đối không được phép cho Lê Uy Long theo đến đây.

Hai người bọn họ lập tức rút súng muốn bắn chết Lê Uy Long.

Thế nhưng Lê Uy Long đã nhanh tay mở cánh cửa xe và lao thẳng đến trước mặt họ.

“Bùm, bùm.” Lê Uy Long đồng thời tung hai quả đấm, đập vào mặt bọn họ.

“A, a.” Hai người lính đánh thuê đó thảm thiết kêu lên một tiếng, nhất thời bị đánh bay ra ngoài, khẩu súng trong tay cũng rơi theo xuống đất.

Khi bọn họ từ trên mặt đất đứng lên chuẩn bị tấn công về phía Lê Uy Long, thì Lê Uy Long đã nhặt lấy khẩu súng của bọn họ.

“Đừng nhúc nhích.” Lê Uy Long hai tay cầm súng chỉ thẳng về phía bọn họ, lạnh lùng nói.

Hai người lính đánh thuê đó lập tức không dám nhúc nhích.

Tất cả mọi chuyện thay đổi quá nhanh, đến nỗi Chu Nhược Mai cũng chưa kịp phản ứng lại, thậm chí cô còn chưa kịp bước xuống xe, thì Lê Uy Long đã khống chế được hai người lính đánh thuê đó rồi.

“Chu Nhược Mai, ông George không phải là đã nói với cô rằng không được phép mang theo chồng của cô đến sao? Tại sao cô lại mang theo anh ta đến đây? Lẽ nào cô không sợ chúng tôi gi3t chết con tin sao?” Trong đó có một người lính đánh thuê tức giận nói.

“Anh đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng thông báo cho George và nói với ông ta rằng Lê Uy Long tôi và vợ tôi đã cùng nhau đến đây. Nếu như ông ta muốn vợ tôi giúp phá giải ván cờ, thì hãy cho hai chúng tôi cùng nhau xuống dưới hang động. Nếu như ông ta dám giết con tin, thì đừng hòng vợ tôi sẽ xuống dưới giúp phá giải ván cờ đó cho ông ta.” Lê Uy Long chính là đang đánh cược tâm lý, đánh cược rằng bọn họ sẽ không dám giết Nguyễn Tú Cẩm.


Một trong những người lính đánh thuê đó nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, liền lập tức lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho George.

Lúc này George đang ở dưới hang động quan sát xem Tôn Quốc Tài phá giải ván cờ. Mặc dù trước đó Tôn Quốc Tài rất tự tin nói rằng ông ta đã nghĩ ra được phương pháp để phá giải rồi, thế nhưng sau vài nước đi, ông ta lại phát hiện ra có gì đó không ổn, khuôn mặt lúc này cũng đã toát đầy mồ hôi.

Nhìn thấy biểu hiện của Tôn Quốc Tài, George biết rằng Tôn Quốc Tài vẫn không có cách nào phá giải được ván cờ, trong lòng mong ngóng Chu Nhược Mai có thể đến sớm hơn một chút, để xem cô có thể phá giải được nó hay không.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của George đột nhiên đổ chuông, ông ta liền bắt máy trả lời.

“A lô, tình hình thế nào? Hiện tại Chu Nhược Mai đã đến đây chưa?” George hỏi.

“Chu Nhược Mai đã đến rồi, nhưng còn có Lê Uy Long chồng của cô ấy cũng theo cô ấy đến đây.” Người lính đánh thuê đó nói.