Long Uy Chiến Thần

Chương 463: Tình huống khẩn cấp






“Chúng tôi không có cãi nhau, cô ấy đã chạy đi khi nào?” Lê Uy Long hỏi.

“Vừa mới chạy đi không lâu.” Hà Ngọc Lan nói.

“Không hay rồi, mau chóng đuổi theo cho tôi, bây giờ tôi sẽ ra ngoài ngay.” Chu Nhược Mai rời đi mà không nói một lời nào, Lê Uy Long đã dự cảm được tình huống đang rất nghiêm trọng.

“Được, vậy anh nhanh lên.” Hà Ngọc Lan nói.

Lê Uy Long cúp máy điện thoại, lập tức chạy ra khỏi biệt thự.


Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, cùng với những tinh anh đặc chủng đã xuất hiện ở xung quanh, đợi Lê Uy Long ở lối vào biệt thự.

“Anh Thiên, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chị dâu lại ra ngoài một mình vào nửa đêm thế này?” Thiên Thành hỏi.

“Tình huống khẩn cấp, anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi lên xe rồi mới nói.” Lê Uy Long nói.

“Được, anh Thiên, mau lên xe đi.” Thiên Thành vừa mở cửa chiếc xe jeep vừa nói.

“Anh để cho Hà Ngọc Lan lái chiếc xe Bugatti Veyron của tôi để đuổi theo vợ tôi đi.” Lê Uy Long cảm thấy lái chiếc Bugatti Veyron mới có thể nhanh chóng đuổi kịp Chu Nhược Mai hơn.

Bởi vì Chu Nhược Mai lái một chiếc Lamborghini ra ngoài, còn tốc độ của chiếc xe jeep có thể hơi khó theo kịp.

“Được.” Hà Ngọc Lan từ trong tay Lê Uy Long nhận qua chìa khóa xe, lập tức đi qua lái chiếc Bugatti Veyron.

Thiên Thành và Lê Uy Long cùng nhau ngồi chiếc Bugatti Veyron, còn những người tinh anh đặc chủng đó lần lượt lái chiếc xe jeep đi theo sau Lê Uy Long.

Sau khi lên xe, Lê Uy Long liên tục gọi điện thoại cho Chu Nhược Mai, nhưng Chu Nhược Mai vẫn không hề trả lời.

Lúc này, Chu Nhược Mai đang vội vã phóng xe chạy đến núi Hổ Sơn, không có thời gian để trả lời cuộc gọi của Lê Uy Long.

Bởi vì đối phương chỉ cho cô có ba mươi phút, cô nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó. Nếu không, một khi đến trễ, Nguyễn Tú Cẩm rất có khả năng sẽ thật sự bị bọn chúng gi3t chết.

Vả lại, đối phương không cho cô nói chuyện này cho Lê Uy Long biết, cũng không cho Lê Uy Long theo mình đến đây. Nếu mình nói với Lê Uy Long, thì anh nhất định cũng sẽ đuổi theo đến, đến lúc đó bọn họ mà nhìn thấy được Lê Uy Long theo mình đến đây, thì rất có thể sẽ lập tức ra tay gi3t chết Nguyễn Tú Cẩm.

Thế nên Chu Nhược Mai mới dứt khoát không bắt máy nghe điện thoại của Lê Uy Long.

Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai không trả lời điện thoại của mình, trong lòng càng thêm lo lắng, nói với Thiên Thành: “Anh mau cho người đi điều tra, đêm nay ở núi Hổ Sơn có động tĩnh gì không?”

“Vâng.” Thiên Thành lập tức cho người đi điều tra tình hình ở bên núi Hổ Sơn.”

Một phút sau, Thiên Thành nhận được tin nhắn trả lời, sau đó lập tức báo cáo lại cho Lê Uy Long: “Anh Thiên, đêm nay tập đoàn Vương Lôi lại dốc hết toàn bộ lực lượng, tất cả đều đi đến núi Hổ Sơn, hơn nữa bọn họ cũng bắt theo Nguyễn Tú Cẩm người bạn thân của chị dâu đến núi Hổ Sơn.”

“Nguyễn Tú Cẩm bị bọn họ bắt đến núi Hổ Sơn sao?” Lê Uy Long nhất thời kinh ngạc.

“Đúng vậy, hiện tại Nguyễn Tú Cẩm và người của bên tập đoàn Vương Lôi đã xuống dưới hang động, chỉ để lại hai người lính đánh thuê canh gác phía trên cửa hang.” Thiên Thành nói.

“Bọn họ bắt Nguyễn Tú Cẩm đi, hẳn là muốn dùng chuyện này để uy hiếp vợ tôi đi phá giải ván cờ cho bọn họ, lập tức chạy đến núi Hổ Sơn để ngăn vợ tôi lại.” Lê Uy Long lập tức nghĩ ra được ý đồ của đối phương.


Anh vốn đã chuẩn bị ổn thỏa các biện pháp đề phòng, xuất động những người tinh anh đặc chủng toàn lực đến bảo vệ Chu Nhược Mai, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay với Nguyễn Tú Cẩm người bạn thân của Chu Nhược Mai để uy hiếp Chu Nhược Mai.

“Vâng.” Hà Ngọc Lan lập tức lái xe về phía núi Hổ Sơn.

Kỹ năng lái xe của Hà Ngọc Lan vô cùng tốt, cộng thêm với việc cô ấy đang lái chiếc siêu xe thể thao như Bugatti Veyron, quả thực cảm giác như một ngọn gió vậy.

Thiên Thành lấy điện thoại thông báo cho những người tinh anh đặc chủng đó, dặn dò bọn họ toàn bộ đi đến núi Hổ Sơn. Bởi vì bọn họ có thể theo không kịp tốc độ của Hà Ngọc Lan, cho nên nếu không thông báo cho bọn họ, bọn họ sẽ mất dấu mất.

Sau khi thông báo xong, Thiên Thành lại nói với Lê Uy Long: “Đêm nay có thể là một trận quyết chiến rồi, chúng ta có cần gọi Minh Hải ra quân đến hỗ trợ không?”