Long Uy Chiến Thần

Chương 449: Vậy chúng ta nên làm gì đây






Hơn nửa tiếng sau, Thiên Thành gọi lại.

“Tình hình thế nào?” Lê Uy Long hỏi.

“Anh Thiên, chúng tôi đã đến trước cửa đá và nhìn thấy ba người lính đánh thuê đó đã chết trước cửa rồi.”

“Tại sao bọn họ lại chết trước cửa?” Lê Uy Long có chút kinh ngạc hỏi.


“Căn cứ hiện trường khám sát và vết thương trên người bọn họ, hẳn là bị giết bởi ám khí không kịp phòng bị.” Thiên Thành nói.

“Làm sao các anh biết được bọn họ là bị giết bởi ám khí?” Lê Uy Long hỏi.

“Cái chết của ba người này rất thảm khốc, cách thức chết cũng khác nhau. Một người bị chém đứt ngang lưng, người còn lại bị thương bởi hung khí sắc nhọn từ trên đâm xuống, đỉnh đầu trực tiếp bị vũ khí sắc bén xuyên thẳng vào, còn một người nữa thì bị vũ khí sắc bén chém từ dưới lên trên, khắp trên người đều là dày đặc những vết thương. Nếu bọn họ bởi vì phạm sai lầm mà bị giết, thì Harry căn bản không cần phải xử tử theo cách này, chỉ cần trực tiếp bắn chết là được. Bởi vậy có thể thấy được bọn họ là bị giết bởi ám khí không kịp phòng bị.” Thiên Thành nói.

“Đúng, anh nói có lý. Có vẻ như có những ám khí được ẩn giấu xung quanh cửa đá.” Lê Uy Long tán thành với quan điểm của Thiên Thành.

“Vấn đề bây giờ là chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, đều không thể tìm thấy được ám khí được ẩn giấu ở nơi nào.” Thiên Thành nói.

“Trí tuệ của người xưa chắc chắn không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, những ám khí mà họ thiết kế đều là biến hoá xuất thần, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy như vậy? Nếu dễ dàng để cho các anh tìm thấy như vậy thì sẽ không được gọi là ám khí rồi. Các anh không nên hành động hấp tấp, để tránh bị ám khí làm cho tổn thương.” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, vậy chúng tôi nên làm gì bây giờ?” Thiên Thành hỏi.

“Các anh không cần phải làm gì cả, cũng đừng di chuyển những cái xác đó, mọi thứ cứ duy trì như cũ. Các anh chỉ cần giúp tôi xem ván tàn cục trên cửa đá bây giờ đã trở thành như thế nào rồi.” Lê Uy Long nói.

“Ván tàn cục trên cửa đá vẫn giống hệt như trước đây.” Thiên Thành nói.


“Chẳng lẽ bọn họ không hề đụng qua quân cờ trên cửa đá sao?” Lê Uy Long hỏi.

“Quân cờ trên cửa đá trước đây toàn là tro bụi, bây giờ tro bụi đã biến mất, bọn họ hẳn là đã đụng qua những quân cờ này rồi.” Thiên Thành nói.

“Nếu đã đụng qua những quân cờ, mà bây giờ ván cờ vẫn giống hệt như lúc trước. Chẳng lẽ ván cờ tàn này có chức năng tự động khôi phục sao?” Lê Uy Long suy đoán nói.

“Chuyện này thì chúng tôi cũng không biết, có cần tôi đi di chuyển những quân cờ đó để xem nó có tự động không phục hay không.” Thiên Thành nói.

“Tuyệt đối đừng động vào, những quân cờ đó có thể chính là cơ quan kích hoạt ám khí, các anh tuyệt đối không được tùy tiện động vào.” Lê Uy Long vội vàng ngăn cản nói: “Những người lính đánh thuê đó rất có thể chính là bởi vì Quốc Minh không thể phá giải được ván cờ, nên mới bị giết bởi ám khí không kịp phòng bị.”

“Được thôi, vậy chúng tôi nên làm gì tiếp theo?” Thiên Thành lại hỏi.

“Các anh mau chóng trở về đi, cũng đừng làm gì nữa.” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, bọn họ không thể phá giải được ván cờ tàn này, anh cảm thấy bọn họ sẽ làm gì tiếp theo?” Thiên Thành nói.

“Nếu không ngoài sự suy đoán của tôi, thì bọn họ hẳn là sẽ tiếp tục tìm kiếm cao thủ cờ tướng khác để đi phá giải ván cờ tàn này. Bọn họ khó khăn lắm mới tìm thấy được nơi cất giấu kho báu, cho nên tuyệt đối sẽ không chịu dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.” Lê Uy Long nói.


“Một ông vua cờ tướng giống như Tôn Quốc Tài vậy, còn không thể phá giải được ván cờ tàn này, còn có ai có thể giúp bọn họ phá giải ván cờ này đây?” Thiên Thành nói.

“Anh đừng quên chị dâu anh là một thế hệ vua cờ tướng mới, bọn họ chắc chắn sẽ điều tra thông tin, Trên Internet khắp nơi đều có đưa tin về chị dâu anh đã giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu tranh giành vua cờ tướng trên toàn quốc, bọn họ chắc chắn là sẽ điều tra ra được. Tôi lo rằng bọn họ sẽ bắt chị dâu anh đi phá giải ván cờ tàn này cho bọn họ, bởi vì phía bên Đông Quốc đã không tìm được đại sư có trình độ chơi cờ tướng cao hơn Tôn Quốc Tài nữa, cho nên bọn họ chỉ có thể tìm những cao thủ cờ tướng ở trong nước Long Quốc của chúng ta để giúp bọn họ phá giải ván cờ này.” Lê Uy Long nói.

“Anh Thiên đúng là dự đoán như thần mà, nhưng anh không phải nói là chị dâu cũng không thể phá giải được ván cờ tàn này hay sao. Bọn họ bắt chị dâu đi, điều này không phải cũng là uổng công vô ích?” Thiên Thành hỏi.

“Bọn họ không biết rằng chị dâu anh cũng không thể phá giải được ván cờ này, đêm nay ở nhà cô ấy có thử qua phá giải nó, nhưng người ngoài không biết được. Cho nên một khi bọn họ điều tra ra được chị dâu anh là vua cờ thế hệ mới, thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách bắt cô ấy đi giúp bọn họ phá giải quân cờ.” Lê Uy Long nói.

“Anh Thiên phân tích rất đúng, vậy chúng ta nên làm gì đây?” Thiên Thành lại hỏi.