Khi Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai đột nhiên yên tĩnh lại, anh lập tức bắt đầu được nước lấn tới.
“A.” Ngay khi Lê Uy Long muốn tiến thêm một bước phát triển thì đột nhiên bị Chu Nhược Mai ra sức cắn chặt đầu lưỡi, nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Chu Nhược Mai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tiết lợn của Lê Uy Long, cô mới nhất thời cả kinh mà nới lỏng răng nanh ra.
Lê Uy Long được giải thoát, lập tức đứng bật dậy, cũng không dám hôn Chu Nhược Mai nữa.
“Tại sao lưỡi anh lại chảy máu?” Chu Nhược Mai cuối cùng cũng hoàn toàn hồi tỉnh lại vào lúc này, khi cô nhìn thấy đầu lưỡi của Lê Uy Long đang chảy máu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“...” Lê Uy Long khóc không ra nước mắt, kêu r3n nói: “Em không phải biết rõ rồi còn hỏi sao? Là bị em cắn đấy, lẽ nào em không biết hả?”
“Em cắn ư? Tại sao em lại cắn đầu lưỡi của anh?” Chu Nhược Mai lại hết sức kinh ngạc.
“Ừ…là vì vừa rồi anh hôn em.” Lê Uy Long có chút ngượng ngùng nói.
“A, anh lại thừa dịp tinh thần em không được tỉnh táo mà hôn em, đáng đời anh bị cắn.” Chu Nhược Mai vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra rằng lúc đó cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, xuất phát từ bản năng mà làm ra phản ứng phòng thủ, nên đã hung hăng cắn anh một cái.
“Lúc nãy em lại nổi điên lên, anh làm thế nào cũng không thể gọi được em tỉnh lại, nên anh mới làm ra hạ sách này.” Lê Uy Long giải thích nói.
“Đúng rồi, ván cờ tàn này rất quỷ dị, vừa rồi em nhập cục quá sâu, thế mà lại xuất hiện ảo giác.” Chu Nhược Mai nói.
“Em xuất hiện ảo giác gì vậy?” Lê Uy Long hỏi.
“Lúc nãy em nhìn chằm chằm vào ván cờ tàn này mà trầm tư suy nghĩ, rồi dần dần dường như nhìn thấy mình đang ở trong một cung điện bị bao vây bởi kẻ địch. Kẻ địch theo bốn phương tám hướng đánh vào hoàng cung, em dẫn đầu ngự lâm quân tiến lên chống cự, nhưng người ít không đánh lại đông. Sau đó, em tấn công bất ngờ muốn tập kích trại căn cứ của kẻ địch, nhưng cuối cùng vẫn bị thất bại.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nghe được Chu Nhược Mai nói như vậy, cũng không khỏi hết sức kinh ngạc, anh không nghĩ tới Chu Nhược Mai cũng sẽ xuất hiện loại ảo giác này.
Hôm nay ở trước cửa đá, anh cũng đã từng xuất hiện loại ảo giác này, anh nhìn thấy mình đang ở trong một tòa thành vắng, kỵ binh của quân địch lũ lượt tràn vào, mình anh không thể chống cự, cuối cùng tòa thành đã bị công phá và anh suýt chút nữa tự sát hy sinh cho tổ quốc. Còn ảo giác của Chu Nhược Mai là ở trong hoàng cung, tuy rằng địa điểm khác nhau, nhưng đều bị quân địch bao vây, kết cục là mình đều bị thua trận.
“Ván cờ tàn này quá quái dị đi, em vẫn là đừng nên suy nghĩ về nó nữa, kẻo lại tẩu hỏa nhập ma.” Lê Uy Long cũng không dám để Chu Nhược Mai đi mạo hiểm nữa.
Ván cờ này không thể giải được thì đành thôi vậy, dù sao cũng không ai có thể lấy được kho báu dưới núi Hổ Sơn. Nếu như kẻ địch có thể phá giải được thì cũng không sao, đợi khi bọn họ lấy được kho báu, thì mình sẽ một mẻ hốt gọn bọn chúng, ngồi ăn ngư ông đắc lợi.
Kẻ địch là bọ ngựa bắt ve, còn mình sẽ là chim sẻ chực sẵn ở phía sau, kho báu cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay mình thôi.
“Nhưng mà em không cam tâm, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể chuyển bại thành thắng rồi, em cần phải ngẫm nghĩ lại.” Chu Nhược Mai nói.
“Không, em đừng suy nghĩ nữa. Lỡ như em lại tẩu hỏa nhập ma thì biết phải làm sao?” Lê Uy Long có chút lo lắng nói, anh rất sợ Chu Nhược Mai lại phát điên thêm lần nữa.
“Hiện tại em đã không thể quên được ván cờ tàn này rồi, ván cờ tàn này đã ngấm sâu vào trong tâm trí của em.” Chu Nhược Mai nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lê Uy Long hỏi.
“Nếu muốn em không nghĩ đến ván cờ tàn đó, thì chỉ có một cách.” Chu Nhược Mai nói.
“Cách gì đây, em mau nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, thì anh nhất định sẽ làm theo.” Lê Uy Long nói.
“Được, là anh tự mình nói đấy nhé, lần này anh không được nuốt lời nữa.” Chu Nhược Mai nói một cách giảo hoạt.