Lùi về phía sau mười lăm nước, Lê Uy Long đã bị đánh bại, không chỉ không thể tấn công, mà ngay cả phòng thủ cũng đầy sơ hở.
Cho tới bây giờ, anh mới chính thức lĩnh hội được sự lợi hại của Chu Nhược Mai, cũng biết rốt cuộc mình và Chu Nhược Mai chênh lệch cỡ nào.
Khả năng đánh cờ của chính mình và Chu Nhược Mai, ít nhất cách xa năm cấp!
Nước cờ thứ mười bảy, thậm chí Lê Uy Long phải từ bỏ quân xe để bảo vệ quân vua. Hiện tại anh chỉ muốn chống đỡ đến nước cờ thứ hai mươi.
Chỉ cần trong hai mươi nước cờ không bị Chu Nhược Mai hạ, coi như mình thắng.
Mặc dù thắng không vinh quang lắm, nhưng ít ra cũng có thể cùng giường chung gối với Chu Nhược Mai.
Nhưng, tưởng tượng luôn luôn hoàn mỹ, hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Nước cờ thứ mười chín, đột nhiên Chu Nhược Mai lạnh nhạt nói: "Đi, chiếu tướng."
Lê Uy Long quan sát, nhất thời đôi mắt ngẩn ra, quả nhiên là bị chiếu tướng!
Chu Nhược Mai nhường một xe một ngựa một pháo, vậy mà mình không thủ được nổi hai mươi nước!
"Hiện tại anh còn lời gì để nói nữa không?" Chu Nhược Mai đắc ý nhìn Lê Uy Long nói.
"Anh không còn lời nào để nói." Đương nhiên là Lê Uy Long có thể tự mình hiểu lấy, tổng thể đã biết mình và Chu Nhược Mai chênh lệch như thế nào.
"Vậy thì nhanh bưng nước nóng đến rửa chân cho em đi!" Chu Nhược Mai cười nói.
"..." Lê Uy Long mồ hôi nhễ nhại, lúc đầu còn nghĩ là mình có thể cùng giường chung gối với Chu Nhược Mai, không nghĩ tới là cuối cùng tối nào mình cũng phải rửa chân cho cô!
Mình đường đường là Soái tướng bảo vệ nhưng tối nào cũng phải khúm núm rửa chân cho vợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, không phải sẽ khiến cho lính của mình cười đến rụng răng hay sao?
"Sao hả? Chẳng lẽ anh muốn đổi ý?" Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Uy Long giống như có chút không vui liền hỏi.
"Không phải, Lê Uy Long anh đường đường là một người đàn ông, lời hứa ngàn vàng, đương nhiên có chơi có chịu, tuyệt đối sẽ không đổi ý." Lê Uy Long nói.
"Vậy anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh bưng nước tới rửa chân cho em!" Chu Nhược Mai nói.
"Khoan đã, anh có chút không phục, anh muốn đánh cược với em một ván nữa." Lê Uy Long lo lắng Chu Nhược Mai chưa hoàn toàn khôi phục lại kĩ thuật đánh cờ, muốn chơi một ván khác với cô, sau đó xuất ra một nước cờ khác để đánh bại cô.
"Còn đánh cược cái gì nữa, một ván này đã có thể phân cao thấp rồi. Chính anh có bao nhiêu phân lượng, chẳng lẽ trong lòng anh không tính toán được sao? Vừa rồi nếu như mấy nước cờ mở đầu em không khinh địch chủ quan, lấy nước cờ của anh, trong vòng mười lăm bước em đã có thể giải quyết rồi." Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long biết Chu Nhược Mai nói thật, mấy nước cờ mở đầu kia, quả thật là cô không mấy nghiêm túc mới để cho mình chiếm một chút ưu thế. Nếu như ngay từ đầu cô đã nghiêm túc, mình thật đúng là không thể giữ vững trong vòng mười lăm nước!
"Vợ, em nhường anh một xe một ngựa một pháo mà có thể thắng anh trong vòng hai mươi nước, làm sao em có thể lợi hại như vậy?" Lê Uy Long quyết định nịnh nọt Chu Nhược Mai, chuyển chủ đề, để cô quên đi chuyện rửa chân.
"Em đường đường là vua cờ số một của Long quốc, đối phó với người có trình độ như anh, nhường một xe một ngựa một pháo, có cái gì đáng ngạc nhiên? Nhường cho anh một xe một ngựa một pháo đã coi như hơi ít rồi." Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long nghe Chu Nhược Mai kiêu ngạo, cũng không dám phản bác, bởi vì quả thật là cô có thực lực này.
"Em nói kỹ thuật chơi cờ của em là do ông dạy, chẳng lẽ ông của em cũng là bậc thầy cờ tướng sao?" Lê Uy Long lại hỏi.
"Ông cũng không tính là bậc thầy cờ tướng gì, chỉ là một người yêu thích cờ tướng thôi, trình độ so với người bình thường tốt hơn một chút. Thời điểm em còn học cấp hai, đã khiến ông thua đến tức giận." Chu Nhược Mai nói.
"Tục ngữ nói, danh sư xuất cao đồ, nếu kĩ thuật chơi cờ của ông em chỉ ở mức bình thường, vậy tại sao kĩ thuật chơi cờ của em lại cao thâm khó lường như vậy?" Lê Uy Long không hiểu chút nào hỏi tiếp.
“Vậy anh không nghe nói sư phụ dẫn đường đi tu làm người sao?” Chu Nhược Mai hỏi ngược lại.
"Có nghe nói qua." Lê Uy Long nói.
"Là vậy đó, ông dạy em kiến thức cơ bản, sau đó em tự mình nghiên cứu, dần dần lĩnh hội được sự ảo diệu của cờ tướng, ngộ ra được rất nhiều điều mà người khác không nghĩ tới." Chu Nhược Mai nói.
"Như vậy cũng được à!" Lê Uy Long hơi kinh ngạc.