“Tôi là đàn ông nước Đại Long, từ trước tới giờ lúc xông vào chiến trận chưa bao giờ bỏ chạy. Anh muốn gọi người tới đúng không? Anh cứ gọi đi.” Lê Uy Long nhận thấy Hồ Nam muốn gọi người tới, dĩ nhiên anh cũng sẽ không sợ mà lúc vào trận lại bỏ chạy.
“Được, mày có khí phách! Mày cứ chờ đấy cho tao, đồng đội tao sẽ tới ngay thôi!” Hồ Nam nói xong thì chạy thẳng ra khỏi bệnh viện gọi điện thoại.
Vừa rồi anh ta đã đánh thử xem thực lực của Lê Uy Long, biết mình không phải là đối thủ của Lê Uy Long, bị Lê Uy Long đánh bại trước mặt bao người, phải tìm đồng đội tới xử lý mới được!
Hồ Nam vừa đi khỏi thì những người đứng xem vội xúm lại khuyên ngăn Lê Uy Long.
“Người anh em, cậu mau đi nhanh đi, vừa rồi tên Hồ Nam kia cũng đã nói, chắc chắn anh ta sẽ gọi người tới nhanh thôi.”
“Đúng vậy, những người nước ngoài rất dữ dằn, chắc chắn anh ta sẽ không tha dễ dàng cho anh đâu.”
“Không đi nhanh là không kịp đó. Chờ chút nữa tên Hồ Nam gọi người tới rồi thì anh lại gặp chuyện rắc rối.”
Lê Uy Long nói: “Mọi người không phải lo lắng, ở địa bàn nước Đại Long chúng ta, anh ta sẽ không gây chuyện sóng gió gì lớn đâu.”
Anh chính là một bảo vệ quốc gia xuất sắc, nếu ở địa bàn mình là nước Đại Long đây là bị dọa sợ phải chạy trốn, chuyện này là phát tán ra ngoài thì vứt hết mặt mũi nước Đại Long, Chuyện như thế này nghiêm cấm không được xuất hiện ở anh.
“Lê, Lê Uy Long, nếu không thì anh gọi cho cảnh sát báo án đi, để cảnh sát giúp anh xử lí bọn họ.” Lúc này Bích Loan mới nói.
“Không cần phải gọi cảnh sát tới, tự tôi cũng có thể giải quyết hết bọn họ.” Lúc này Lê Uy Long mới phát hiện thấy Bích Loan cũng có mặt ở đây.
“Nếu như anh ta mà gọi nhiều người tới thì chẳng phải anh gặp nguy hiểm sao?” Bích Loan lo lắng hỏi.
“Vậy thì tôi cũng gọi mấy người tới.” Tuy Lê Uy Long đánh thắng Hồ nam chỉ với hai chiêu, nhưng anh cũng nhận ra tên Hồ Nam kia chắc chắn không phải người tầm thường, là người có thực lực.
Vì vậy anh cũng muốn gọi Thiên Thành đưa vài người tới. Nếu như không rõ lai lịch thân thế Hồ Nam dám gây chuyện hay không, anh cũng không phiền mà giết anh ta ngay tại đây.
Vì vậy Lê Uy Long đi tới một góc khuất, bấm điện thoại gọi một cuộc.
“Anh Thiên, có chuyện gì sao?” Thiên Thành hỏi.
“Lập tức đưa Hà Ngọc Lan và hai mươi tên lính đặc chủng tốt nhất đi tới bệnh viện.” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Thiên Thành lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Một nhóm lính đặc chủng tốt nhất sau khi theo anh đi tới phía nam Quảng Thành, cho tới bây giờ thì Lê Uy Long chưa sai bảo gì bọn họ, đây là lần đầu tiên Lê Uy Long tập hợp tất cả bọn họ, Thiên Thành biết tình hình chắc rất nghiệm trọng.
Vì vậy Thiên Thành tò mò hỏi: “Anh Thiên, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có một người nước ngoài muốn gọi người tới đánh tôi.” Lê Uy Long nói.
“Hóa ra là như vậy, tôi sẽ dẫn người tới ngay!” Thiên Thành nghe Lê Uy Long nói xong thì bỗng nhiên tức giận, lại có người nước ngoài dám gọi người tới đánh bảo vệ quốc gia xuất sắc của nước Đại Long, chuyện này không thể đùa được.
Dám đánh người bảo vệ quốc gia xuất sắc, đó cũng chính là muốn đối đầu với nước Đại Long. Với kẻ địch, có bị giết cũng xứng đáng!
Sau khi ngắt cuộc gọi, Thiên Thành lập tức gọi Hà Ngọc Lan và hai mươi người lính đặc chủng tốt nhất, và còn mang theo súng chạy tới bệnh viện.
Lê Uy Long vừa nói chuyện điện thoại với Thiên Thành xong thì trở lại khu thu phí, xếp hàng chờ nộp tiền nằm viện cho Kiều Vy.
Lê Uy Long đóng tiền viện phí xong không bỏ đi ngay mà đứng đó chờ.
Những người vây xung quanh xem kia thấy Hồ Nam mãi chẳng đưa người tới thì lại xếp hàng đóng tiền.
Bọn họ đều ngầm hiểu là một chút nữa sẽ có một vở kịch đặc sắc để xem, nộp tiền xong không muốn đi ngay để tránh bỏ lỡ cơ hội xem một vở kịch hay.
“Lê Uy Long, anh đã gọi người tới chưa?” Bích Loan đi tới trước mặt Lê Uy Long hỏi.
“Đã gọi.” Lê Uy Long nói.
“Người anh gọi tới tên là gì?” Bích Loan lại hỏi.
“Chờ chút nữa cô sẽ tự biết.” Lê Uy Long không muốn nói nhiều thêm.