Long Uy Chiến Thần

Chương 393: Vờn nhau với phan thiên






Cửa phòng là do đám vệ sĩ phụ trách canh giữ ở bên ngoài mở ra.

Vừa rồi bọn họ nghe thấy sau cửa có tiếng động rất lớn, hơn nữa Phan Thiên còn gào lên như heo bị chọc tiết, tưởng là Phan Thiên bị Chu Nhược Mai và Ngô Vy đánh, bọn họ vội vàng mở cửa phòng xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng đột ngột mở cửa phòng sẽ đụng phải Phan Thiên.

Khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, bọn họ đã trông thấy Phan Thiên đang ngã sấp trên mặt đất.

Bọn họ cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Phan Thiên nằm trên mặt đất, bọn họ càng chắc chắn là Phan Thiên đã bị Chu Nhược Mai và Ngô Vy đánh.

"Cậu Thành! Cậu làm sao vậy?"


"Cậu Thành, sao cậu lại ngã trên mặt đất thế này?"

"Cậu Thành, cậu không sao chứ?"

Đám vệ sĩ chạy vào nhao nhao hỏi thăm, bọn họ không biết rằng Phan Thiên ngã xuống đất là do bị cửa đập trúng, là tai nạn do chính bọn họ tông cửa vào gây ra.

Phan Thiên nhìn thấy là do chính vệ sĩ của mình mở cửa khiến mình ngã xuống đất, nhất thời nổi giận đùng đùng gầm lên: "Khốn kiếp! Ai cho chúng mày xông vào đây?"

Đám vệ sĩ nhìn thấy Phan Thiên nổi cơn tam bành, tất cả đều giương mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

"Cậu Thành, vừa rồi chúng tôi nghe thấy tiếng hét của cậu, tưởng cậu có chuyện gì nên chúng tôi vào xem đã xảy ra chuyện gì." Một vệ sĩ giải thích.

"Đúng vậy! Không phải cậu bị bọn họ đánh vào bụng hả? Cậu có cần chúng tôi giúp cậu dạy dỗ chúng nó không?" Một vệ sĩ khác hỏi.

"Cút đi! Tao có thể tự mình xử lý chúng nó, không ai mượn chúng mày xen vào chuyện của người khác! Cút mau đi! Đóng cửa lại!" Phan Thiên giận dữ rống lên.

Dù sao thì Chu Nhược Mai và Ngô Vy có chắp thêm cánh cũng không thoát được, hắn ta không ngại chậm rãi chơi đùa với hai người các cô.

Chẳng lẽ một người đàn ông như hắn ta mà ngay cả hai cô gái yếu đuối cũng không xử lý nổi sao?

Hơn nữa không qua bao lâu nữa độc các cô trúng phải sẽ phát tác, tùy ý mình thao túng, cần gì đến đám vệ sĩ này giúp đỡ chứ?


Chất độc trong không khí chỉ có tác dụng đối với phụ nữ, không có tác dụng đối với đàn ông.

Đám vệ sĩ nghe thấy Phan Thiên nói như vậy, đành tức giận rời khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó tiếp tục canh giữ cửa.

Lúc này Phan Thiên mới chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó lao thẳng về phía Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai hét lên một tiếng, lại tránh thoát.

Không gian trong phòng khách rất lớn, đủ để cô vờn nhau với Phan Thiên.

Tất nhiên Ngô Vy cũng không nhàn rỗi, cô ta tìm kiếm vũ khí khắp nơi, dự định chờ đến khi Phan Thiên nhào về Chu Nhược Mai thì tấn công hắn ta từ phía sau.

Phan Thiên loạng chà loạng choạng vì những bị thương liên tiếp, hoàn toàn không thể đuổi kịp Chu Nhược Mai.

Phan Thiên đuổi theo một lúc nhưng không đuổi kịp Chu Nhược Mai, mệt đến mức thở hồng hộc. Bình thường hắn ta nghiện rượu, thiếu vận động, hơn nữa còn đang mang thương tích trong người, bây giờ mới chạy được một lúc thì hắn ta đã Thành sức mệt như một con chó.

Thấy không thể đuổi kịp Chu Nhược Mai, Phan Thiên liền thay đổi phương pháp, quyết định đuổi theo Ngô Vy, ra tay với cô ấy trước.

Lúc này Ngô Vy vẫn chưa tìm được vũ khí vừa tay, thấy Phan Thiên đi lại đây thì đành phải bỏ chạy, không dám để hắn ta bắt được.

Bình thường Chu Nhược Mai và Ngô Vy cũng rất chú ý rèn luyện sức khỏe, thỉnh thoảng họ sẽ đến phòng tập thể hình để rèn luyện, khi còn đi học các cô cũng thường chơi mấy môn bóng rổ các loại nên sức khỏe rất tốt.


Hai người cứ thế mà chạy xung quanh phòng, vờn nhau với Phan Thiên, hòn toàn không mệt chút nào.

Mà sau khi Phan Thiên đuổi theo các cô liên tục trong vài vòng, hắn ta đã thở hồng hộc, mệt không chịu được.

Hắn ta không còn cách nào khác là dựa vào sau cánh cửa nghỉ ngơi một chút.

Dù sao thì không khí trong phòng cũng có độc, đợi lát nữa Chu Nhược Mai và Ngô Vy sẽ không chạy được nữa, cho nên mình hoàn toàn không cần vội vàng.

Điều mình nên làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt và chờ độc của các cô phát tác.

Mà đúng lúc này.

"Rầm!"