Đây là tình huống có nằm mơ anh cũng muốn xảy ra, hiện tại cuối cùng cũng đã đạt được nguyện vọng.
Do quá phấn khích, khuôn mặt vốn đã xấu xí của anh ta càng thêm dữ tợn đến đáng sợ.
......
Lúc này, ở đại sảnh lầu một.
Trong lúc đánh nhau với nhân viên bảo vệ, Triệu Đình Tuy liếc mắt nhìn dãy số bên cạnh cửa thang máy, thấy trên thang máy hiển thị là số mười hai. Biết Chu Nhược Mai và Ngô Vy đã bị đưa lên tầng mười hai, lòng anh ta lại càng như bị lửa đốt.
Anh ta vẫn luôn muốn lao ra khỏi vòng vây, chạy lên tầng mười hai để giải cứu Chu Nhược Mai và Ngô Vy, nhưng đối mặt với sự vây đánh của quá nhiều bảo vệ như vậy, đến việc tự bảo vệ mình với anh ta mà nói còn là khó khăn.
Trước khi đến thành phố Đà Lạt, anh ta đã bị nội thương nghiêm trọng, nếu không phải là vì nội thương, anh ta vẫn có thể đối phó được hơn một trăm nhân viên bảo vệ.
Nhưng bởi vì nội thương nên ảnh hưởng đến phong độ của anh ta, sức lực giảm sút rất nhiều, vừa rồi khi đối phó với đám vệ sĩ ở hành lang, anh ta đã phải miễn cưỡng mới được.
Lúc này đối phó với hơn một trăm bảo vệ, trận chiến càng kéo dài, anh ta càng ngày càng bất lực.
Tất nhiên cũng có không ít nhân viên bảo vệ đã bị Triệu Đình Tuy hạ gục trên mặt đất, không thể gượng dậy nổi.
Gậy gộc không ngừng đánh lên người anh ta, nhưng anh ta vẫn một mực nghiến răng kiên trì chiến đấu.
Tiếp tục chiến đấu thêm vài phút nữa, cuối cùng Triệu Đình Tuy dần dần không thể cầm cự được nữa.
Lúc này, khuôn mặt của anh ta đã bị máu tươi trên đầu chảy xuống nhiễm đỏ hết cả, máu chảy đầy mặt, hai mắt cũng bị máu của chính mình làm mờ đi.
Do tầm nhìn bị ngăn cản, phản ứng của Triệu Đình Tuy cũng chậm hơn rất nhiều, gậy gộc rơi vào người anh ta như mưa.
"Tiếp tục đánh, đánh thật mạnh vào!" Thấy Triệu Đình Tuy không còn chút sức lực nào để chống trả nữa, đội trưởng đội bảo vệ đứng bên cạnh sợ rằng người của mình sẽ mềm lòng nên không ngừng hét lên.
Rất nhiều nhân viên bảo vệ trong này đã bị dính chưởng của Triệu Đình Tuy, cả đám đều tràn đầy tức giận, đương nhiên sẽ không nương tay mà điên cuồng tấn công Triệu Đình Tuy.
Ngay lúc Triệu Đình Tuy sắp ngã xuống, có ba người đột nhiên từ bên ngoài khách sạn xông vào.
Ba người này không phải ai khác, chính là Lê Uy Long, Thiên Thành và Hà Ngọc Lan.
Ngay khi Lê Uy Long vừa xông tới đã thấy một đám nhân viên bảo vệ đang vây đánh Triệu Đình Tuy.
Vừa rồi khi Chu Nhược Mai gọi cho anh cũng đã nói với anh rằng là người Triệu Đình Tuy ra tay cứu cô và Ngô Vy.
Giờ phút này khi nhìn thấy Triệu Đình Tuy bị đánh đến cả mặt toàn là máu, anh lập tức nổi giận đùng đùng, nói với Thiên Thành và Hà Ngọc Lan: "Mau cứu người đi, đánh cho tất cả đám bảo vệ này tàn phế đi!"
"Vâng!"
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đồng thời lao về phía đám nhân viên bảo vệ đang bao vây Triệu Đình Tuy.
Mà vì Lê Uy Long vẫn chưa lành vì vết thương ở chân nên anh không muốn tự mình ra tay, để tránh lại ảnh hưởng đến vết thương lần nữa, nếu vết thương lại vỡ ra, đến lúc đó nhất định anh sẽ bị Lưu Bảo Thông cằn nhằn cho mà xem.
Anh không ra tay mà nhìn quét qua đại sảnh khách sạn một lượt, tìm tung tích của Chu Nhược Mai và Ngô Vy, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng của hai người họ.
Thấy Chu Nhược Mai và Ngô Vy không có trong đại sảnh, trong lòng Lê Uy Long hoảng sợ, một điềm báo xấu ngay lập tức dâng lên trong lòng anh.
Lúc này, các nhân viên bảo vệ đang dùng hết sức bao vây Triệu Đình Tuy, không hề biết rằng Lê Uy Long đã đưa Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đi vào.
Khi Thiên Thành và Hà Ngọc Lan lao tới gần, hai người song song bay lên đá vào đầu các nhân viên bảo vệ đang dùng gậy tấn công Triệu Đình Tuy...