Long Uy Chiến Thần

Chương 387: Đánh chết nó cho tao






Chu Nhược Mai và Ngô Vy đều bị doạ đến nổi tái mét mặt mày khi thấy các nhân viên an ninh cầm vũ khí trong tay chờ đợi ở bên ngoài.

“Chị Dư Hân đừng hoảng sợ, mau theo tôi ra thang máy, em sẽ đưa các chị ra ngoài.” Triệu Đình Tuy nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi thang máy.

Mặc dù trong lòng Chu Nhược Mai và Ngô Vy rất sợ, nhưng đã đến lúc này, sợ hãi cũng vô dụng, đành phải cứng rắn phá bỏ sự sợ hãi đó, đi theo sau Triệu Đình Tuy ra khỏi thang máy.

Ngay khi Triệu Đình Tuy, Chu Nhược Mai cùng với Ngô Vy vừa bước ra khỏi thang máy, các nhân viên bảo vệ đã hô hào, bao vây ba người họ ở cửa thang máy.

“Mau tránh ra nếu không muốn chết!” Triệu Đình Tuy hét lên.


“Cậu đúng là không biết tốt xấu hại chết công nhân vệ sinh, dám giở thói ngang ngược trong khách sạn, còn dám đả thương cậu chủ Thành cậu chết chắc rồi!” Đội trưởng đội cảnh sát bảo an hung dữ nói.

“Ai chết ai sống, bây giờ vẫn còn là ẩn số!” Triệu Đình Tuy lạnh lùng nói, sau đó hai tay nắm chặt thành quả đấm.

Chu Nhược Mai và Ngô Vy biết sắp có trận chiến lớn nổ ra, hai người họ không kìm lòng được nắm chặt tay nhau.

Bây giờ, số phận của hai người họ, đều đặt lên người Triệu Đình Tuy.

Lúc này, cửa thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra.

Sau đó, hai tên vệ sĩ dìu Phan Thiên bước ra khỏi thang máy.

Những vệ sĩ không bị thương nặng cũng lần lượt đi ra khỏi thang máy.

“Cậu chủ Thành, xử lý những người này như thế nào?” Đội trưởng đội bảo an nhìn thấy Phan Thiên đi tới, lập tức xin chỉ thị của anh ta.

“Đánh chết những tên nhóc miệng còn hôi sữa này, giữ lại hai người phụ nữ đó, không được làm bị thương bọn họ.” Phan Thiên lạnh lùng nói.


“Vâng!” Đội trưởng đội bảo an nhận lệnh.

"Sao lại là anh đây? Xem ra vừa rồi tôi hẳn là nên đá chết anh rồi!" Triệu Đình Tuy nhìn thấy Phan Thiên đi tới, hung hăng nói.

"Anh không có cơ hội đâu. Anh thân là nhân viên khách sạn của tôi, lại vì người phụ nữ trả công cho anh bảy tỷ mà bán mạng, đánh bổn thiếu gia đây. Tôi đã cho anh cơ hội nương nhờ tôi rồi, nhưng anh không biết quý trọng đấy chứ. Bây giờ cho dù anh muốn nhờ vả tôi, tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu.” Phan Thiên nói.

“Anh đừng có mà tự mình đa tình, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nương tựa vào anh.” Triệu Đình Tuy nói.

“Nếu đã như vậy, thế thì anh càng không cần phải sống nữa.” Phan Thiên nói.

Với thế lực của nhà họ Phan, giết một nhân viên vệ sinh trong khách sạn của mình cũng có thể giải quyết được vấn đề.

Cho nên Phan Thiên đã ra tay sát hại.

“Thế thì đừng có nói nhảm nữa, để bọn họ cùng lên đi, Triệu Đình Tuy tôi thì sợ cái gì?” Triệu Đình Tuy nói.

"Đi! Đánh chết nó!" Phan Thiên không muốn nhiều lời nữa, lập tức hạ lệnh.

Đội trưởng đội bảo an nghe được mệnh lệnh của Phan Thiên, lập tức hô lên: "Nhanh lên, đánh chết nó!"


Ngay lập tức các nhân viên bảo an vung vẫy gậy gộc, lao về phía Triệu Đình Tuy.

Triệu Đình Tuy nổi giận gầm lên một tiếng, lao vào đám bảo an trên tay cầm toàn gậy gộc.

Một trận chiến lớn một chọi một trăm, cứ như vậy mà mở màn.

Triệu Đình Tuy liên tục đấm đá, các nhân viên bảo an kêu thảm liên tục, bay lộn ngược ra từ trong đám người.

Tuy nhiên, mặc dù Triệu Đình Tuy có võ công cao cường nhưng thực lực của anh ta lại không bằng Lê Uy Long. Đối mặt với sự bao vây của hơn một trăm tên nhân viên bảo an tay cầm đầy gậy gộc này, hai bàn tay không của anh ta dần dần khó còn khả năng chống chọi được nữa.