“Đừng nói những lời vô ích như vậy nữa. Chị Dư Hân có ơn với tôi, anh đừng cố gắng lôi kéo tôi nữa!” Triệu Đình Tuy nói.
“Làm sao mà cô ấy lại có ơn với anh vậy?” Phan Thiên hỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, Chu Nhược Mai làm sao có thể biết một người dọn dẹp trong khách sạn của hắn ta chứ?
Nếu Chu Nhược Mai có ơn với anh ta, làm sao anh ta có thể bỏ mặc được?
“Buổi tối hai hôm trước, tôi bị lưu lạc đến thành phố Đà Lạt này, tôi đi khắp nơi cầu xin ít tiền để cho em gái tôi ăn một bữa, nhưng không ai chịu cho. Đến khi chị Dư Hân cho, thì đã cứu sống được em gái tôi. Ơn cứu mạng này, chẳng lẽ không đủ lớn sao?” Triệu Đình Tuy nói.
“Cô ấy đã cho anh bao nhiêu tiền?” Phan Thiên hỏi.
“Đưa cho tôi bảy triệu!” Triệu Đình Tuy nói.
Lập tức Phan Thiên toát mồ hôi hột, chỉ cần đưa ra bảy triệu là có thể mua được một siêu cấp cao thủ như vậy. Tại sao hắn ta chưa gặp phải chuyện tốt như vậy chứ?
Tuy nhiên, dù có gặp thì hắn ta cũng không cho. Bởi vì hắn ta chắc chắn không biết rằng Triệu Đình Tuy là một cao thủ.
“Bảy triệu là một số tiền quá nhỏ, không đáng nói. Nếu như anh đứng về phía tôi, tôi có thể cho anh bảy mươi triệu!” Phan Thiên nói.
Phan Thiên cảm thấy người này đang cần tiền nên mới đến đây dọn nhà vệ sinh, chỉ cần chi nhiều tiền hơn thì chắc chắn sẽ mua chuộc được anh ta.
Chỉ cần Triệu Đình Tuy này đứng về phía hắn ta, hắn ta có thể thực hiện ước nguyện của mình với Chu Nhược Mai và Ngô Vy.
Có thể chơi một lúc hai người đẹp như vậy, bảy tỷ rất đáng giá. Nếu không, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau này khó có cơ hội như vậy.
Bên cạnh đó, với thực lực của Triệu Đình Tuy, anh ta cũng đáng giá bảy tỷ.
Nhà họ Phan không có gì ngoài tiền, chỉ là bảy tỷ, chẳng đang nhắc tới.
“Anh có cho tôi thêm tiền cũng vô ích. Chị Dư Hân đã cho tôi bảy triệu khi tôi gặp khó khăn và tuyệt vọng nhất. Dù không nhiều nhưng đó là tiền cứu mạng em gái tôi. Chị Dư Hân là người đã cứu mạng em gái tôi.” Bây giờ tôi đã vượt qua giai đoạn khó khăn, nên bây giờ anh có cho tôi bảy tỷ thì cũng có ích gì đâu?” Triệu Đình Tuy nói.
Chu Nhược Mai không ngờ Triệu Đình Tuy sẽ từ chối bảy tỷ mà Phan Thiên đưa, và lựa chọn đứng về phía cô.
Chẳng qua là mình chỉ đưa cho anh ta bảy triệu mà thôi, vậy mà lại luôn đứng về phía mình.
Khi Ngô Vy nghe Triệu Đình Tuy nói điều này, cuối cùng cô ấy cũng biết rằng chính Chu Nhược Mai đã từng giúp Triệu Đình Tuy và đã cho anh ta bảy triệu. Thảo nào anh ta lại đến cứu giúp.
Thấy Triệu Đình Tuy im lặng, Phan Thiên nói: “Bảy tỷ rất nhiều đấy, chắc chắn là có chỗ dùng chứ! Tiền chẳng lẽ vô dụng sao? Không phải vừa nãy anh nói là có em gái sao? Chỉ cần có bảy tỷ này thì em gái anh và anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Hãy tính toán cẩn thận, bảy tỷ hơn bảy triệu một nghìn lần đấy! Cô ấy chỉ đưa cho anh bảy triệu. Có ích lợi gì chứ?”
“Đừng nói lung tung! Triệu Đình Tuy tôi là một người sống có nguyên tắc. Chị Dư Hân đã giúp đỡ tôi khi tôi khó khăn nhất và tôi phải trả ơn chị ấy. Anh chỉ muốn thu mua tôi khi thấy tôi mạnh mẽ mà thôi. Bảy triệu của chị ấy là giúp đỡ khi người ta gặp nạn. Giá trị hơn bảy tỷ của anh rất nhiều.” Triệu Đình Tuy nói.
Phan Thiên mồ hôi nhễ nhại, đầu óc của Triệu Đình Tuy này giống như một khúc gỗ vậy, dù nói gì đi nữa thì anh ta cũng không thay đổi suy nghĩ của mình.
Một đứa con nhà giàu như hắn ta sẽ không biết được cảm giác tuyệt vọng của người nghèo, dù được cho một que diêm cũng có thể khiến anh ta ấm lòng và khiến anh ta cảm kích. Nếu anh ta đã ổn lại rồi thì cho dù có cho anh ta bất cứ thứ gì cũng không quan tâm.
Khi Triệu Đình Tuy đang trong lúc khó khăn nhất, Chu Nhược Mai đã tìm đến và giúp đỡ anh ta, vì vậy anh ta chỉ đứng về phía Chu Nhược Mai, cho dù Phan Thiên có đối xử hào phóng như thế nào, anh ta cũng không lay chuyển quyết định của mình.
Tại sao lúc đầu Lê Uy Long cũng như thế này? Khi tuyệt vọng và bất lực nhất, anh đã được Chu Nhược Mai giúp đỡ, nên anh đã sẵn lòng ở rể, và bảo vệ Chu Nhược Mai cả đời.
“Bây giờ anh không còn gì để nói nữa, đúng không?” Triệu Đình Tuy lạnh lùng hỏi, nhìn chằm chằm Phan Thiên.
“Anh…anh định làm gì vậy?” Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Triệu Đình Tuy, Phan Thiên lại kinh hãi.