Chu Nhược Mai mặc dù nhường hai quân xe, nhưng cô tấn công rất dữ dội, liên hoàn.
Ông lão luôn tìm cơ hội nhưng vẫn không thể chiến thắng. Ông ta có nhiều hơn Chu Nhược Mai hai quân xe, nhưng hai quân mã và hai quân pháo của Chu Nhược Mai đã tấn công đến rồi, hai quân xe của ông ta không có cơ hội đi ra ngoài, chỉ đành ở nguyên vị trí.
Sau chưa đầy mười nước cờ, ông lão đã bị Chu Nhược Mai khống chế.
Tuy ông ta có thêm hai quân xe, nhưng không thể tấn công, thì có ích gì?
Chu Nhược Mai áp bách từng bước một, ông lão bị khống chế liên tục lùi về phía sau, chỉ có thể tự vệ, không thể tấn công.
Một lúc sau, quân tốt của Chu Nhược Mai cũng lần lượt vượt sông.
Ngay từ đầu, ông lão đã không hề có chút phản kháng nào, ông ta toát mồ hôi hột.
Ông ta có quá nhiều quân sĩ, tấn công không hết cũng không có tác dụng gì mà có vẻ hơi vướng víu.
Nhưng Chu Nhược Mai vẫn liên tục công kích mãnh liệt, mỗi một quân tốt đều đóng vai trò cực kỳ quan trọng, khắp nơi đều là bẫy rập, chỉ cần ông lão hơi bất cẩn là sẽ thua.
Khi Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai nhường hai quân xe mà vẫn có thể ép cho ông lão không thể đánh lại, anh thật sự khâm phục tài đánh cờ của cô.
Sau mười mấy nước cờ, các quân tốt của cô đã đến thành bên kia, các quân sĩ của ông lão bị dồn vào một đống, không thể nhúc nhích.
Chu Nhược Mai không ăn quân sĩ của ông lão, chỉ ép ông ta liên tục phải lui quân về phía sau.
Lúc này ông lão mới nhận ra mình đã gặp phải cao thủ, chẳng trách còn dám nhường hai quân xe!
Giờ đây ông ta mới hiểu được nhiều quân sĩ đôi khi không phải chuyện tốt, rất khó để lấy nhiều thắng ít.
Người đàn ông đeo kính nhìn thấy ông lão đang nguy cấp, trên người cũng toát mồ hôi hột, sắc mặt vô cùng xấu xí. Đó là sáu mươi triệu đấy, nếu lại thua tiếp thì trong tối nay đã thua tổng cộng chín mươi triệu rồi!
Hơn chín mươi triệu, phải lừa bao nhiêu người mới kiếm được chín mươi triệu chứ!
Ông lão lúc này bị Chu Nhược Mai áp bách khắp nơi, không thể nhúc nhích, trong lòng càng ngày càng tức giận, hô hấp ngày càng gấp gáp, tay cầm quân cờ cũng run lên.
Những người có kỹ năng chơi cờ kém rất dễ bị k1ch thích rồi bị dắt mũi khi chơi cờ.
Ông lão chính là người như vậy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.
Chu Nhược Mai luôn rất bình tĩnh và thoải mái, chơi cờ với người ở trình độ ông lão đúng là thắng quá dễ dàng.
Dưới sự tấn công mãnh liệt của Chu Nhược Mai, hàng phòng ngự của ông lão lần lượt lùi về phía sau, đến mức không còn đường đi nữa.
“Chiếu tướng, ông thua rồi.” Chu Nhược Mai nói.
Ông lão sững sờ, cả người run lên.
“Không thể nào, không thể nào, tại sao tôi lại thua được? Không thể nào, không thể nào.” Ông lão tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt ngày càng tái nhợt.
“Ván cờ đang ở trước mắt, nếu không phải là thua thì là gì.” Chu Nhược Mai nói.
Người đàn ông đeo kính cũng không cam tâm mà bắt đầu nhìn chằm chằm vào ván cờ. Xem một hồi, anh ta phát hiện là thật sự không còn cách cứu vãn thế cờ nữa!
Trong lòng anh ta hận ông lão này, ngày thường ông lão này luôn kiêu ngạo, tự coi mình là giỏi, bây giờ người ta nhường hai quân xe rồi mà vấn thắng, khiến anh ta chỉ trong một buổi tối mà mất nhiều tiền như vậy, thật sự là tức muốn chết!
Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai nhường hai quân xe mà vẫn thắng ông lão chỉ trong vòng hai mươi nước đi, trong lòng rất khâm phục tài đánh cờ của cô.
“Nếu đã không còn cách nào cứu thế cờ nữa thì tôi lấy tiền đi đây! Vốn dĩ tôi không muốn thắng ông nhiều tiền như vậy, nhưng ông nằng nặc bắt tôi phải cá cược, chuyện này cũng không thể trách tôi được.” Chu Nhược Mai nói rồi cầm lấy một trăm hai mươi triệu.
“Phụt!” Ông lão đột nhiên phun ra một ngụm máu.