“Cô gái trẻ, tôi thấy cô vốn chẳng có tài cán gì cả, rõ ràng là chỉ biết khoác lác. Con gái như vậy là không tốt đâu. Nếu cô thực sự có khả năng, hãy cùng tôi chơi một ván cờ để chứng minh cho mọi người thấy, được không.” Ông lão nói.
“Tôi khuyên ông đừng ép phải ra tay, nếu không ông sẽ chẳng còn tin vào cuộc đời này đâu.” Chu Nhược Mai đáp.
“Đừng khoác lác nữa. Nếu thực sự lợi hại như vậy, hãy chơi cùng tôi một ván cờ tiền triệu. Nếu cô không dám thì ngậm miệng lại, đừng ở đây ăn nói hồ đồ, ra vẻ ta đây” Ông lão khiêu khích. Lúc đó, một người đàn ông đeo kính cũng lên tiếng: “Đúng vậy, không có tài cán thì ở đây khoe khoang cái gì? Nếu thực sự có năng lực, hãy chứng minh cho mọi người thấy đi! Trông cô không có vẻ giống một người thiếu tiền nhỉ, chỉ mất ba triệu thôi mà.”
Chu Nhược Mai tức giận nói: “Được, là các người ép tôi, đợi lát nữa thua hết tiền thì đừng trách tôi.”
Lê Uy Long cũng muốn xem kỹ năng đánh cờ của Chu Nhược Mai nên dĩ nhiên anh sẽ không ngăn cản cô. Ba triệu đối với với anh và Chu Nhược Mai chẳng đáng là bao.
Chu Nhược Mai lấy ba triệu ra từ trong túi xách, ném lên bàn cờ đặt cược.
Ông lão thấy thế hớn hở, lập tức xếp bàn cờ lại, sau đó lấy ra ba triệu, đặt xuống đất.
“Cô có giỏi thì thắng hết tiền của tôi đi, bắt đầu đi!”
“Được, nhưng tôi muốn nói trước rằng một khi tôi đã hạ quyết tâm thì hoàn toàn có thể đánh bại tất cả.” Dư Vũ Hinh nói.
Ngay khi nghe được lời này từ Dư Vũ Hinh, những người xem đột nhiên phá lên cười, bàn luận sôi nổi:
“Não của mỹ nhân này có vấn đề hay sao? Những lời của cô ấy nói ra thật quá kiêu ngạo.”
“Chắc chắn đồ ngốc, một đứa con gái làm sao có thể biết đánh cờ!”
“Đúng là có tiền nhưng ngốc nghếch. Một cô gái trẻ làm sao có thể đấu lại một cao thủ chơi cờ lão luyện được?”
“Cô gái này trông thật xinh đẹp mà không hiểu sao lại ngớ ngẩn đến vậy. Hóa ra mỹ nữ không hề có não!”
Chu Nhược Mai bỏ ngoài tai những lời chế nhạo của người khác và bắt đầu chơi cờ một cách bình tĩnh.
Nước cờ của Chu Nhược Mai luôn đi chéo, không theo thông lệ, ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng không thể biết gái này rốt cục đang làm gì.
Không đi theo thông lệ thì đã đành, còn để ông lão ăn rất nhiều quân cờ của cô.
Nhìn thấy các nước cờ của Chu Nhược Mai quá tệ, giống như người không biết chơi cờ, người xem không khỏi bàn tán:
“Trình độ như thế này còn dám ngạo mạn nói ra những lời vừa rồi!”
“Đúng, tệ quá. Trình độ của tôi còn hơn cô ấy nhiều mà chưa dám cá cược.”
“Người có trình độ như cô ấy, tôi có thể tìm được cả một xe.”
“Đánh cờ thế này mà thắng thì tôi sẽ bò trên đất, học tiếng chó sủa!”
Khi Chu Nhược Mai nghe thấy những lời mỉa mai từ đám đông, cô vẫn bình tĩnh và thản nhiên tiếp tục chơi theo cách của mình.
Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai ngày càng có ít quân cờ, tình hình càng lúc càng nguy cấp, trong lòng không khỏi lo lắng cho cô.
Ông lão và người đàn ông đeo kính thấy Chu Nhược Mai chơi cờ không có quy tắc, rõ ràng là chơi bừa, ngu xuẩn để bị mất nhiều quân cờ như vậy, bọn họ trong lòng vô cùng vui mừng.
Mặc dù Chu Nhược Mai đã đi xa dự đoán của ông lão và người đàn ông đeo kính, không tuân theo thông lệ như họ đã nghĩ, nhưng họ vẫn không hề có một chút lo lắng rằng mình sẽ thua cuộc.
Đó là bởi vì nước cờ của Chu Nhược Mai hoàn toàn không có bất kỳ bẫy rập nào, đó là cách mà những người không hiểu về cờ thường chơi.
Chỉ cần là người có hiểu biết một chút về cờ vua, đều sẽ không bất chấp tấn công mà không đề phòng, để mất nhiều quân cờ như vậy.
Ông lão và người đàn ông đeo kính trong lòng nghĩ thầm, đêm nay mình thật may mắn, gặp được người vừa ngu vừa giàu, đêm nay nhất định sẽ phát tài!
Ngay khi họ nghĩ như vậy, Chu Nhược Mai đột nhiên nói: “Chiếu tướng, thắng!”