Được vợ gọi để đi cùng mua sắm, Lê Uy Long đương nhiên là đồng ý, anh không thể chống lại yêu cầu của vợ.
Ngay cả Hà Ngọc Lan có việc thì anh cũng đi cùng cô ấy cả ngày trời, huống chi là vợ của anh.
Chu Nhược Mai không ra ngoài để đi mua sắm, không phải để mua bất cứ thứ gì, mà là để đi xung quanh và thư giãn. Vì chuyện của tập đoàn Galaxy, cô bất lực và kiệt sức.
Khi đi ngang qua một quảng trường, Chu Nhược Mai nhìn thấy một ông già và một người đàn ông trung niên đang đánh cờ cùng nhau, thu hút rất nhiều người đến xem.
Loại chơi cờ trên đường phố này tất nhiên không phải là giao lưu chơi cờ, mà là một trò đánh bạc.
Chu Nhược Mai bất chợt bước tới xem xét.
“Dư Hân, các kiểu chơi cờ trên đường phố này đều là lừa đảo. Không có gì để xem đâu, chúng ta đi mua sắm ở nơi khác đi!” Lê Uy Long nói.
Anh biết rằng loại trò chơi này đã được người bày cờ sắp xếp kỹ lưỡng cả rồi. Dù cho có chọn bên đỏ hay bên đen thì đều không thể thắng trò chơi, nếu có không thi sai nước cờ nào thì cùng lắm chỉ có thể hòa.
“Dù sao em cũng đang chán, đi dạo cũng mệt rồi, để em xem một chút.” Chu Nhược Mai không muốn nói cho Lê Uy Long biết, cô là một cao thủ chơi cờ.
Cô đã học cờ vua từ ông nội từ khi còn nhỏ, cô có năng khiếu chơi cờ và đạt thành tích cao trong môn cờ tướng. Khi còn học trung học cơ sở, cô đã vượt qua cả ông nội của mình.
Một lần, cô nhìn thấy một ông già bày bàn cờ trên đường phố và thắng được rất nhiều tiền của người khác, cô muốn chơi một và ván với ông già đó, nhưng ông già đó nằng nặc bắt cô phải đặt cọc thì mới cho chơi.
Cô không còn cách nào khác ngoài đánh cược ba triệu với ông lão. Cô là cô chủ nhà họ Chu giàu có, ba triệu đối với cô cũng chẳng là gì.
Ông lão nhìn thấy bộ dạng Chu Nhược Mai giống như một cô chủ giàu có được chiều chuộng, nghĩ rằng lần này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.
Kết quả, Chu Nhược Mai thắng liên tiếp hơn chục ván, số tiền mà ông ta đoạt được của người khác đều bị Chu Nhược Mai lấy vào trong túi, số tiền ông ta mang theo cũng hết sạch.
Ông lão tức giận đến mức nôn ra máu tại chỗ và bất tỉnh.
Bố mẹ của Chu Nhược Mai biết rằng cô đã suýt gi3t chết người khi chơi cờ nên họ đã cấm cô chơi cờ từ đó.
Nhưng Chu Nhược Mai đã đạt tới cảnh giới tinh thông bất khả chiến bại, khó tìm đối thủ, có muốn thua cũng khó nên cô không muốn chơi nữa.
Vì vậy, Lê Uy Long không biết rằng kỹ năng đánh cờ của Chu Nhược Mai đã đạt đến trình độ cao nhất. Bởi vì từ khi kết hôn với Chu Nhược Mai, anh chưa từng thấy Chu Nhược Mai chơi cờ với ai.
Bây giờ Chu Nhược Mai đang buồn chán thì nhìn thấy có người bày thế cờ, cô đột nhiên có hứng thú và muốn đến xem.
Lê Uy Long thấy Chu Nhược Mai đã đi tới để xem, anh chỉ có thể đi theo cô.
Anh thật sự không ngờ rằng cô đường đường là cô chủ nhà họ Chu lại đi tham gia trò tiêu khiển trên đường phố thế này.
Lê Uy Long đi đến phía sau đám đông người xem và nhìn thấy một ông lão đang chơi cờ khoảng năm mươi tuổi, đôi lông mày xếch lên, anh vừa nhìn đã biết rằng ông ta không phải là người tốt.
Còn người đầu với ông lão là một người đàn ông đeo kính, thoạt nhìn cũng không phải người tốt, mắt nhìn thì lấm la lấm lét.
“Chiếu tướng!” Người đàn ông đeo kính hét lên, anh ta đã chiến thắng được ông lão.
Đám đông khán giả nhìn thấy người đàn ông đeo kính đã chiến thắng nên bất ngờ reo hò.
Bởi vì vừa rồi rất nhiều người đã thua lão già này rất nhiều tiền, cũng không có ai dám cùng hắn chơi, ông lão này đã trở thành kẻ thù công khai của bọn họ, hiện tại bọn họ cuối cùng nhìn thấy có người có thể thu phục được lão già này, tất nhiên là bọn họ vui mừng.
“Ông già, thể loại thế cờ ngu xuẩn này mà ông cũng dám đem ra cá cược ư! Là tự mình dâng tiền cho người khác đúng không?” Người đàn ông đeo kính đắc thắng nói trong khi thu tiền.
“Lúc bấy giờ tôi bất cẩn nên đã di chuyển sai. Nếu anh có giỏi thì chơi lại ván khác với tôi đi?” Ông lão nói với giọng điệu không phục.