Long Uy Chiến Thần

Chương 347: Bàn luận về tương lai công ty






“Bây giờ con gặp phải khó khăn lớn như vậy, Lê Uy Long có giúp con tìm ra cách giải quyết không?” Chu Hòa hỏi lại.

“Không, anh ấy có thể nghĩ ra cái gì chứ? Anh ấy chỉ nói với con rằng đừng suy nghĩ về bất cứ điều gì, cứ làm việc bình thường, nói rằng Tập đoàn Galaxy sẽ là người chiến thắng cuối cùng, và khoe khoang rằng Tập đoàn Vương Lôi sớm muộn cũng sẽ là của con.”

“Lê Uy Long thực sự đã nói như vậy sao?” Chu Hòa ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, anh ấy đúng là đã khoác lác như vậy đấy, tập đoàn Vương Lôi làm sao có thể là của con được!” Chu Nhược Mai nói.

“Đừng nói như vậy, bố luôn cảm thấy con người Lê Uy Long không phải người bình thường, có lẽ cậu ta đã bắt đầu hành động rồi, chỉ là con không biết mà thôi.” Chu Hòa nói.


“Bố, chẳng lẽ bố bị ngốc rồi sao? Bố thực sự tin lời của Lê Uy Long?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.

“Mặc dù bố không có nhiều năng lực, nhưng nhìn người vẫn khá chính xác. Có lẽ là được di truyền từ ông nội. Lê Uy Long là người chồng mà ông nội đích thân chọn cho con. Tầm nhìn của ông nội chắc chắn không sai.” Chu Hòa nói.

“Nhưng, Lê Uy Long luôn bị người khác chửi là kẻ vô dụng! Rốt cuộc bố nhìn thấy chỗ không tầm thường của anh ấy ở đâu?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Mặc dù Lê Uy Long luôn bị nhà họ Chu của chúng ta mắng là đồ vô dụng, nhưng chỉ cần cậu ta muốn làm, cậu ấy chưa bao giờ là không làm được. Đám cưới của con và đám tang của ông nội chính là bằng chứng tốt nhất.” Chu Hòa nói.

“Điều bố nói cũng có lý. Anh ấy quả thực có phần nào khả năng. Nhưng lần này, anh ấy nói rằng Tập đoàn Vương Lôi sẽ là của con. Đây chỉ đơn giản là một điều viển vông. Nó không hề thực tế chút nào. Đó chắc chắn là một giấc mơ ngu ngốc. Con không quen ai ở Tập đoàn Vương Lôi cả. Làm sao nói tập đoàn đó sẽ là của con?” Chu Nhược Mai nói.

“Cậu ấy sẽ có cách của mình, có lẽ lần này là bất ngờ thứ hai cậu ấy dành cho con sau đám cưới.” Chu Hòa nói.

“Thật tuyệt nếu anh ấy có khả năng này, con không dám nghĩ đến” Chu Nhược Mai nói.

“Vì cậu ấy đã nói với con rằng đừng lo lắng bất cứ điều gì, vậy thì cứ làm theo lời cậu ấy, cứ đi làm bình thường. Tóm lại, bố càng ngày càng tin tưởng cậu ấy.” Chu Hòa nói.

“Được rồi, hiện tại con không thể nghĩ ra cách nào, con chỉ có thể làm cách này thôi.” Chu Nhược Mai nói.

“Thôi được, bố không làm phiền con nữa, ba về trước đây.” Chu Hòa nói.


“Vâng, bố đi từ từ thôi.” Chu Nhược Mai nói.

Không lâu sau khi Chu Hòa rời đi, Ngô Vy đến gặp Chu Nhược Mai.

“Chủ tịch, rất nhiều nhân viên đã rời đi ngày hôm nay.” Ngô Vy nói.

“Người ta muốn lên chỗ cao, muốn giữ cũng không được!” Chu Nhược Mai nói.

“Nếu điều này tiếp tục, công ty của chúng ta sẽ chỉ còn lại lớp vỏ. Chúng ta phải nghĩ cách để thêm một số nhân viên vào.” Ngô Vy nói.

Chu Nhược Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ là lúc sinh viên đại học sắp tốt nghiệp. Nhiều sinh viên đại học sẽ ra ngoài thực tập. Chúng ta sẽ đăng thông tin tuyển dụng ở nhiều trường đại học khác nhau để xem có thể tuyển được một số sinh viên tốt nghiệp không!”

“Chà, đó là một ý kiến hay. Tôi sẽ lập tức cho người đăng thông tin tuyển dụng.” Ngô Vy nói.

“Cô đi làm đi, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ. Khi những nhân viên cũ không còn, chúng ta sẽ đào tạo lại những nhân viên mới và để họ trở thành những người ưu tú của công ty chúng ta.” Chu Nhược Mai nói.

“Được, tôi làm ngay.” Ngô Vy nói xong liền đi ra ngoài.


Hôm nay Lê Uy Long lại đến bệnh viện và nhờ Lưu Bảo Thông điều trị lại vết thương ở chân.

“Anh Thiên, sau lần này, anh không thể để tác động đến vết thương được! Bằng không, việc này lặp lại, vết thương vừa lành đã bị anh làm bị thương trở lại, cho dù tôi là bác sĩ thiên tài đến mấy cũng không có cách nào chữa được!”

“Tôi cũng không muốn như thế này. Chuyện xảy ra đêm qua là có lý do nên mới bất đắc dĩ như thế!” Lê Uy Long nói.

“Nếu anh có chuyện gì, cứ để Thiên Thành hoặc Hà Ngọc Lan giải quyết. Anh không cần phải tự mình làm mọi việc.” Lưu Bảo Thông biết rằng Lê Uy Long đã cố gắng dạy dỗ Vĩnh Kim Bảo ở khách sạn Thiên Long tối qua.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lê Uy Long không muốn nói với Lưu Bảo Thông rằng Chu Nhược Mai đã làm vết thương của anh bị toạc ra.

Trong khi Lưu Bảo Thông đang điều trị vết thương cho Lê Uy Long thì Hà Ngọc Lan cũng đi đến bệnh viện.