Long Uy Chiến Thần

Chương 337: Giúp đỡ






Lúc này, Chu Nhược Mai mới bước tới gần, cô nhìn thấy người đàn ông đó đang tỏa ra luồng sát khí, cô bỗng cảm thấy ớn lạnh.

“Người anh em này, tôi có bốn triệu ở đây. Anh cứ lấy mà dùng.” Chu Y Nhiên lấy ra bốn triệu tiền mặt đang mang theo, mạnh dạn bước tới đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông sửng sốt trong chốc lát, sát khí biến mất. Anh ta không ngờ lúc này sẽ có người cho anh ta tiền, hơn nữa còn cho bốn triệu!

Lê Uy Long sau khi nhìn thấy Chu Nhược Mai dang tay giúp đỡ người đàn ông, thì không khỏi nghĩ đến đêm mưa mười năm trước.

Hồi đó, mẹ anh bệnh tật hấp hối, đi cầu cứu khắp nơi nhưng không ai chịu giúp, cuối cùng chính Chu Nhược Mai đã ra tay giúp đỡ.


Bây giờ người đàn ông này giống với những gì đã xảy ra với anh hồi đó. Sự khác biệt là người đàn ông này là để cứu em gái của mình, trong khi anh để cứu mẹ của mình.

Có điều, người qua đường vẫn như cũ thờ ơ, không ai sẵn sàng giúp đỡ, người sẵn sàng ra tay giúp đỡ chỉ có Chu Nhược Mai.

Đừng nghĩ rằng Chu Nhược Mai ngày thường hơi lạnh lùng, nhưng cô là người thích giúp đỡ người khác.

“Cô thực sự cho tôi số tiền này?” Người đàn ông kinh ngạc hỏi:“Đúng, tôi không có nhiều tiền mặt. Anh cứ cầm mà dùng.” Chu Nhược Mai nói.

Người đàn ông cảm động đến mức quỳ xuống trước mặt Chu Nhược Mai và nói: “Cô gái tốt bụng, tôi Triệu Đình Tuy tôi chắc chắn sẽ báo đáp! Cô đã cứu em gái tôi, và tôi, Triệu Đình Tuy, từ nay sẽ sẵn sàng làm trâu bò cho cô, cho dù có phải đi qua núi đao xuống biển lửa, tôi sẽ làm hết sức mình!”

Triệu Đình Tuy đột nhiên quỳ xuống, cảnh tượng đột ngột này khiến Chu Nhược Mai cảm thấy có chút hoang mang.

“Anh mau dậy đi, chỉ là bốn triệu thôi mà. Anh không cần làm chuyện này, tôi không cần anh làm con bò, con ngựa cho tôi. Tôi không chịu được người khác phải cung kính như vậy với tôi.” Cô vừa nói vừa đỡ Triệu Đình Tuy đứng dậy.

Cảnh Triệu Đình Tuy quỳ gối trước Chu Nhược Mai gây ngạc nhiên rất lớn cho những người đứng xung quanh xem. Một người ăn xin bất ngờ nhận được số tiền khổng lồ bốn triệu đồng, có quỳ xuống cũng không sao, đó là chuyện bình thường.

Người ta nói dưới đầu gối đàn ông có vàng, nhưng dưới đầu gối người ăn xin thì làm gì có vàng? Không nói đến việc đưa cho anh ta bốn triệu, cho dù được cho bốn trăm nghìn, anh ta vẫn sẽ quỳ xuống!


“Tuy số tiền không nhiều nhưng nó có thể giữ được mạng sống cho em gái tôi. Cô là vị cứu tinh của chúng tôi. Tôi nên quỳ xuống vì ơn cứu mạng em giá tôi.” Triệu Đình Tuy nói.

Khi con người rơi vào cảnh tuyệt vọng mà có người sẵn sàng giúp đỡ mình thì thật là tốt.

Vừa rồi Triệu Đình Tuy phải chịu sự thờ ơ và mỉa mai của người qua đường, bây giờ đột nhiên có người đứng ra đỡ anh ta, hỏi anh sao ta có thể không cảm kích, sau đó, Triệu Đình Tuy lại nói: “Xin hỏi cô tên gì, sau này tôi chắc chắn sẽ trả ơn!”

“Tôi tên là Chu Nhược Mai. Không cần phải trả ơn cho tôi, tôi cũng không muốn anh trả ơn. Anh nên đưa em gái đi chữa bệnh đi.” Chu Nhược Mai nói.

“Được rồi! Chị Dữ Hân, tôi đã nhớ tên cô. Tuy nhiên, tôi không cần nhiều tiền như vậy. Tôi chỉ cần hai trăm nghìn. Phần còn lại tôi trả lại cho cô.” Triệu Đình Tuy không tham lam, chỉ lấy một trăm tệ, còn lại giao cho Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai nói: “Anh mới đến Đà Lạt chưa lập tức có công việc được, số tiền này anh cứ cầm đi.”

Là cô chủ nhà họ Chu đồng thời là chủ tịch tập đoàn Galaxy, bốn triệu đối với cô không là gì cả, nếu đã đưa cho người khác, vậy làm sao có thể lấy lại được?

“Được rồi, vậy tôi xin nhận khoản tiền này trước. Khi nào có tiền, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cô. Tôi xin phép không nói nữa. Em gái tôi sắp đói đến ngất đi rồi, tôi xin phép mang em ấy đi ăn gì đó, chúng tôi sau này chắc chắn sẽ báo đáp cô.” Triệu Đình Tuy đúng là lúc này đang cần tiền, cũng không từ chối.

Nói xong, anh ta nhanh chóng bế em gái lên lưng rồi rời đi.


Ngay sau khi Triệu Đình Tuy rời đi, những người xem lại bắt đầu nói.

“Hãy nhìn xem người ăn xin chạy nhanh như thế nào kia. Anh ta ôm tiền còn chạy nhanh hơn thỏ, không hề giống một người hai ngày chưa ăn gì chút nào.”

“Người đưa tiền kia chẳng phải là cô Dư Hân, đệ nhất mỹ nhân thành phố Đà Lạt sao?”

“Đúng vậy, tiền của cô Dư Hân quá dễ lừa.”

“Người ăn mày có thể lừa được bốn triệu một lúc, tôi cũng muốn ra ngoài lừa tiền.”