Long Uy Chiến Thần

Chương 279: Trúng gian kế







"Hà Ngọc Lan, cô muốn ăn gì, hãy tự gọi món đi." Lê Uy Long không phải là người keo kiệt, nếu đã đến đây, anh sẽ để Hà Ngọc Lan ăn đủ thì thôi. Tất nhiên khi nghe điều này thì Ngọc Vinh cũng không cần tỏ ra khách sáo nữa và thỏa sức gọi thật nhiều món ăn. Sau khi các món ăn được mang tới, ba người họ bắt đầu dùng bữa. .................. Cùng thời điểm này, tại nhà hàng Đại Thành.... Trong khi đang ngồi ăn, Chu Nhược Mai dần dần cảm thấy đau đầu, chóng mặt và cơ thể bắt đầu nóng lên. Cô thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nằm thiếp đi. Chẳng lẽ cô lại say khi uống nước ngọt sao? Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy thấy mặt Chu Nhược Mai trở nên đỏ ửng lên, họ biết rằng thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Khuôn mặt của Chu Nhược Mai khi đỏ lên trông lại càng quyến rũ hơn. Thấy một Chu Nhược Mai quyến rũ như vậy, Phan Thiên bắt đầu trở nên thèm khát. Chỉ một lúc sau, Chu Nhược Mai đã không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và nằm xuống thiếp đi. "Cô Chu, có chuyện gì với cô vậy? Cô cảm thấy không khỏe sao?" Phan Thiên ngập ngừng hỏi khi thấy Chu Nhược Mai nằm xuống im lặng. "Tôi hơi chóng mặt, tôi muốn trở về nghỉ ngơi, mọi người cứ ở lại ăn tiếp đi!" Chu Nhược Mai cảm thấy có gì đó không ổn, và chỉ muốn quay về nhà nghỉ ngơi càng sớm càng thôi. "Chị tôi đang bị chóng mặt nên không thể lái xe! Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra trên đường về thì xui xẻo quá. Hay là chúng ta đưa chị ấy đến một phòng trống nào đó ở đây để chị ấy có thể nghỉ ngơi trước." Chu Lệ Ngọc nói. "Không, tôi có thể tự về, tôi sẽ gọi taxi." Dư Hân vẫn còn chút tỉnh táo, cô sẽ không dại mà ở lại đây qua đêm. Nói xong, Dư Hân cố gắng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, ngay khi cô đứng dậy, cô cảm thấy đầu mình càng trở nên nặng nề, mắt cô không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh nữa. Phan Thiên, Chu Lệ Ngọc và Trần An Huy đều biết rằng dược liệu trong ly nước của Chu Nhược Mai đã bắt đầu phát tác, vì vậy tất cả đều vội vàng đứng dậy. "Chị à, một cô gái như chị lại tự bắt taxi đi về buổi tối muộn như thế này không an toàn chút nào. Thời buổi bây giờ có nhiều tài xế taxi vô đạo đức lắm." Chu Lệ Ngọc nói và thầm cười trong lòng. "Phải đấy, với tình trạng của cô, nếu có chuyện gì đó xảy ra trên đường về, chúng tôi không thể chịu trách nhiệm được. Tốt nhất là tôi nên đưa cô vào một phòng ở đây để nghỉ ngơi một lúc trước khi về." Phan Thiên nói. "Không, tôi không muốn nghỉ ngơi ở đây. Tôi sẽ gọi Lê Uy Long và kêu anh ấy đến đón." Chu Nhược Mai đột nhiên cảm thấy không khỏe, cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Để đề phòng những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô nhất định sẽ không đồng ý ở lại Đại Thành này nghỉ ngơi. Vì vậy, Chu Nhược Mai nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị gọi Lê Uy Long. Tuy nhiên, khi cô vừa bấm số điện thoại của Vĩnh Thiên, Chu Lệ Ngọc đã vội giật lấy chiếc điện thoại và nói: “Kìa chị, em không muốn phải gặp rắc rối với anh rể vì chuyện nhỏ này. Như vậy sẽ phiền lắm! Nếu anh rể đến, lại thấy chị đang ở đây cùng cậu Phan thì thế nào cũng hiểu lầm! Nếu vì em mà anh chị lại mau thuẫn, em sẽ thấy áy náy lắm!” "Chỉ là một bữa ăn thôi, em cũng đang ở đây, anh rể của em sẽ không để bụng đâu! Mau đưa điện thoại cho chị. Chị phải gọi cho anh ấy để báo anh ấy đến đón chị." Chu Nhược Mai thều thào nói. Chu Lệ Ngọc tất nhiên sẽ không trả lại điện thoại cho Chu Nhược Mai, nhưng cô ta vẫn nói: "Chị à, đừng nói nhiều nữa. Em thấy chị mệt lắm rồi đó! Nếu chị thực sự muốn đi về, thì để em đưa chị về!" "Nhưng em vừa uống rượu, làm sao đưa chị về được??" Chu Nhược Mai hỏi. "Đúng là em không thể lái xe sau khi vừa uống rượu, nhưng em có thể bắt taxi cùng chị trở về! Thôi nào, để em đưa chị ra ngoài trước, rồi chúng ta sẽ bắt taxi về nhà." Nói xong, Chu Nhược Mai liền dìu Chu Nhược Mai rời khỏi căn phòng mà không giải thích thêm lời nào. Tất nhiên, Chu Lệ Ngọc sẽ không bao giờ đưa Dư Hân về nhà an toàn. Cô ta muốn lợi dụng lúc Dư Hân đang mất dần ý thức, để đưa cô đến thang máy và sau đó đi trực tiếp đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn. Đầu Chu Nhược Mai lúc này đã trở nên mụ mẫm hoàn toàn, thấy Chu Lệ Ngọc tỏ ra rất tốt bụng và có vẻ đáng tin thì không còn nghi ngờ gì nữa. Vì vậy cô đã để Phi Phi từ từ dìu ra khỏi phòng. Phan Thiên và Trần An Huy cũng hiểu ngay được ý định của Chu Lệ Ngọc và ngay lập tức theo cô ta ra khỏi phòng.