Long Uy Chiến Thần

Chương 254: Hạnh phúc hóa niềm đau (1)






Chu Nhược Mai giật mình! Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy, và cô rủa thầm: "Gã đầu đất này! Anh ... tại sao anh dám xông thẳng vào phòng tôi mà không gõ cửa? Anh không biết lịch sự là gì sao?"

Mặc dù thầm mắng Vĩnh Thiên, nhưng thực sự trong lòng cô rất hạnh phúc. Lê Uy Long này cuối cùng cũng giống một người đàn ông, dám chủ động bước vào phòng của cô. Vậy là Dư Hân thầm quyết định, tối nay cô sẽ đồng ý để anh ta làm điều đó!

Tuy nhiên, khi ngước mắt lên nhìn Lê Uy Long một cách trìu mến, cô thấy mặt anh ta hằm hằm giận dữ!

"Tại sao cha tôi lại đến công viên Tử Sơn vào giữa đêm hôm đó?" Lê Uy Long nhìn chằm chằm vào Chu Nhược Mai và lạnh lùng hỏi.

Đây là lần đầu tiên Lê Uy Long nhìn Chu Nhược Mai với đôi mắt lạnh lùng như vậy. Cho dù trước đây Chu Nhược Mai đối xử với anh như thế nào, anh chưa bao giờ tức giận. Nhưng lần này thì khác! Lần này là chuyện liên quan đến nguyên nhân cái chết của cha anh, dù đó là ai, anh cũng sẽ không tha thứ!


Chu Nhược Mai bất ngờ khi nghe Lê Uy Long hỏi một câu như vậy!

Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lê Uy Long, cô run rẩy sợ hãi.

"Anh ... Anh đã biết điều gì?"

Chu Nhược Mai là một người thông minh. Thấy Lê Uy Long đột nhiên trở nên dữ dội với mình, cô liền đoán ra rằng hẳn anh đã biết ông Dương Văn Diệp bị đuổi ra khỏi biệt thự.

"Tôi hỏi em, tại sao ông lại đến công viên Tử Sơn vào giữa đêm để rồi gặp tai nạn ở đó?"

Lê Uy Long lạnh lùng hỏi lại. Anh muốn xem Chu Nhược Mai muốn giấu chuyện này với anh bao lâu nữa!

"Đúng vậy! ... Cha đã bị mẹ tôi đuổi ra khỏi biệt thự." Chu Nhược Mai thở dài. Cuối cùng cô đành phải thừa nhận khi Lê Uy Long liên tục dồn ép.

Bởi vì cô biết rằng Lê Uy Long ắt hẳn đã biết điều gì đó, nếu không anh sẽ không đột nhiên tức giận và hỏi cô những câu như thế. Cô không thể che giấu chuyện này được nữa. Thay vì tìm cách tiếp tục che giấu nó, trực tiếp thừa nhận với Vĩnh Thiên có khi sẽ là cách tốt hơn.

"Khi tôi trở về từ chiến trường phía Tây, tại sao em vẫn không nói với tôi?" Lê Uy Long gầm lên.


"Tôi sợ anh quá nóng giận mà sẽ giết mẹ tôi, vì vậy tôi không dám nói với anh." Cảm giác tội lỗi trong lòng, Chu Nhược Mai cúi đầu xuống.

"Bây giờ em mới nói với tôi, tôi vẫn sẽ giết bà ấy!"

Lê Uy Long nói xong, lập tức quay người đi tìm Tô Ánh Tuyết để giải quyết món nợ!

Chu Nhược Mai giật thót mình vì sợ hãi. Cô biết tính cách của Lê Uy Long! Con người anh đã nói gì thì ắt sẽ làm y như thế! Vì vậy, nhiều người liên quan đến vụ giết cha anh đều đã chết. Lời nói của anh không phải là lời nói suông!

Dư Hân đứng bật dậy và ôm chầm lấy Lê Uy Long từ phía sau.

"Vĩnh Thiên, anh không thể làm như thế! Em cầu xin anh, đừng giết mẹ em!" Chu Nhược Mai rơi nước mắt, ôm chặt Lê Uy Long từ phía sau.

"Mẹ của em đã giết cha tôi, tôi không thể tha thứ cho bà! Bất cứ ai giết bố tôi đều phải chết!" Lê Uy Long nói dữ dội.

"Nhưng bà ấy là mẹ vợ của anh! Anh không thể giết mẹ vợ của mình! Nếu anh giết cả mẹ vợ của mình, đó là một sự bất hiếu, người khác sẽ nghĩ gì về anh? Em xin anh hãy tha cho bà ấy lần này!" Chu Nhược Mai vẫn không tiếc nỗ lực để cứu mạng mẹ mình.

"Từ giờ trở đi, bà ấy không còn là mẹ vợ của tôi nữa! Tôi sẽ cắt đứt quan hệ với bà ta, rồi giết chết bà ta!" Lê Uy Long gầm lên.

Nghe những lời cay đắng của Lê Uy Long, toàn thân Chu Nhược Mai run rẩy. Cô run run cất tiếng:


"Ý anh là ... anh muốn ly dị em?"

Câu hỏi của Chu Nhược Mai rơi vào im lặng! Lê Uy Long sững sờ! Việc này xảy ra quá đột ngột nên anh chưa hề có sự chuẩn bị tinh thần. Cách duy nhất để cắt đứt quan hệ với Tô Ánh Tuyết là ly dị con gái của bà ta, Chu Nhược Mai. Không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, Chu Nhược Mai lại là người phụ nữ anh vô cùng yêu thương và cô cũng chính là ân nhân đã cứu mẹ anh khi cô còn nhỏ. Chu Nhược Mai vô tội!

Lê Uy Long thực sự không thể ly dị Chu Nhược Mai, vì vậy mới rơi vào tình huống khó xử.

"Mình có muốn li dị cô ấy không?" Lê Uy Long đau đớn thầm nghĩ trong lòng.