Long Uy Chiến Thần

Chương 233: Câu chuyện về kiều vy (2)






"Bây giờ em có tức giận cũng vô ích mà thôi. Chuyện này đâu có phải cứ muốn mà được!"

Lê Hồng Ngọc nghĩ Lê Uy Long chỉ vì đang tức giận mà mới nói linh tinh như thế.

Lê Uy Long nghĩ đến việc nếu cô giáo của anh biết rằng anh vốn là một người vô cùng quyền lực thì chắc chắn sẽ không còn lo lắng như thế nữa. Tuy nhiên sau khi suy tính kỹ càng, anh không có ý định tiết lộ danh tính thực sự của mình quá sớm.

Lê Hồng Ngọc nói tiếp: "Lương Tuấn Thịnh là một thanh niên độc ác, dựa dẫm vào thế lực của cha để bắt nạt, ức hiếp nhiều người khác trong trường. Cậu ta đã làm rất nhiều điều phi pháp."

Nghe những lời này cơn giận của Lê Uy Long lại bừng lên. Mới hôm qua anh đã xử tử cậu ấm Trương Minh Trí vậy mà hôm nay một Lương Tuấn Thịnh khác lại xuất hiện. Lương Tuấn Thịnh này ắt hẳn là Trương Minh Trí thứ hai!


"Nếu Kiều Vy không liều mình nhảy xuống từ tầng ba, cô bé chắc chắn đã bị cậu ta làm hại. Thật không may, cú nhảy của Kiều Vy cũng đã làm tổn thương bản thân cô bé một cách nặng nề. Nếu Kiều Vy không được điều trị tốt hơn, cô bé có thể bị tàn phế suốt đời."

"Ngày mai em rỗi, em sẽ đến bệnh viện tìm gặp em ấy." Lê Uy Long nói.

Lê Hồng Ngọc là giáo viên của anh và của Kiều Vy. Mặc dù anh và Kiều Vy cách nhau rất nhiều thế hệ học sinh nhưng cả hai đều là học sinh của ngôi trường mà anh yêu quý, Trường Trung học số 1 Nam Giang, nên cô bé chính là đàn em của Lê Uy Long

"Vậy cũng được. Để cô nói cho em biết. Kiều Vy là một cô bé rất thông minh và luôn đứng top đầu trong mọi kì thi. Không chỉ học hành giỏi giang, cô bé còn rất lễ phép và hiểu biết. Ước mơ của Kiều Vy là được trở thành một khoa học nhưng bây giờ chắc cô bé không thể thực hiện được ước mơ đó nữa rồi. Thật đau xót làm sao khi một nữ sinh giỏi giang và tràn trề hi vọng như thế lại phải chịu đựng thảm cảnh như bây giờ. Cô bé thật hết sức đáng thương... " Lê Hồng Ngọc nghẹn ngào khi nói về cô học sinh tội nghiệp.

Lê Uy Long cảm thấy rất đau lòng. Thật đáng tiếc khi cuộc đời một cô gái xuất sắc như thế bị phá hủy bởi một kẻ mất nhân tính như Lương Tuấn Thịnh!

"Kiều Vy sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả và cô bé là đứa con duy nhất trong gia đình. Cô đã đến thăm bố mẹ em ấy và thấy rằng họ có cuộc sống rất khó khăn. Cô cũng muốn cho bố mẹ em ấy một số tiền, nhưng bố mẹ Kiều Vy biết rằng con gái họ không phải là nạn nhân của cô nên họ từ chối."

Lê Hồng Ngọc nói điều này với Lê Uy Long không có ý gì khác, chỉ muốn trò chuyện với Vĩnh Thiên như một cách giãi bày tâm sự trong lòng.

"Làm sao cha mẹ Kiều Vy biết rằng cô không phải là người đã khiến em ấy nhảy ra khỏi tòa nhà?" Lê Uy Long hỏi.

"Bởi vì Kiều Vy đã nói với bố mẹ em ấy. Thêm một số bạn cùng lớp đã nói với bố mẹ em ấy rằng Lương Tuấn Thịnh mới là kẻ đã làm điều đó." Lê Hồng Ngọc thở dài.


"Em hiểu." Lê Uy Long nói.

"Lương Tuấn Thịnh chính là một kẻ đê tiện. Hắn đã đẩy cuộc đời Kiều Vy vào ngõ cụt không lối thoát, làm bố mẹ em ấy phải đau đớn khôn cùng. Và họ đã phải chịu đựng từ bấy đến giờ. Tới giờ họ vẫn ngày ngày phải chịu đựng tấn thảm kịch ấy."

Càng nói Lê Hồng Ngọc càng buồn bã.

Lê Uy Long và Thiên Thành càng nghe càng tức giận. Cả hai đều muốn xử lý Lương Tuấn Thịnh ngay lập tức!

Lúc này một người phục vụ đột nhiên bước vào và nói:

"Rất xin lỗi quý khách. Hiện tại có một số khách hàng vô cùng quan trọng muốn dùng bữa tại phòng 668 này. Cảm phiền quý khách chuyển sang phòng khác để dùng bữa được không?"

Lê Uy Long và Thiên Thành cau mày.

"Những khách hàng vô cùng quan trọng là ai? Chúng tôi không phải là khách hàng sao?" Thiên Thành lên tiếng trước.

Anh ta là một người vô cùng bộc trực và thẳng thắn lại quen cách sống hào sảng, phóng khoáng ở chiến trường nên nghe những lời này, Thiên Thành không thể nào chịu được.

"Rất xin lỗi ông. Tôi hoàn toàn không có ý bất kính với các quý ông đây nhưng lai lịch của những người này quá nổi bật. Chúng tôi khó có thể làm trái ý của họ được." Người phục vụ ấp úng nói.


"Tôi không cần biết những khách hàng rất quan trọng đó của các anh là ai. Chúng tôi đến trước, đặt phòng trước, gọi món và giờ chỉ chờ phục vụ mang đồ lên. Tại sao chúng tôi phải chuyển phòng?"

Thiên Thành giận dữ nói. Chính Soái tướng mời cô giáo cũ của mình đi ăn. Nếu anh ấy bị buộc phải chuyển sang phòng khác thì bộ mặt Soái tướng của anh còn được xem ra gì nữa?

"Điều này ... xin vui lòng tha thứ cho tôi. Làm ơn đừng gây khó khăn cho chúng tôi." Người phục vụ nói.

"Tôi không làm khó anh nữa. Anh hãy mời quản lý hoặc cấp trên của anh tới mà nói với chúng tôi!"

Tất nhiên, Thiên Thành sẽ không gây khó khăn cho một người phục vụ nhỏ. Người anh cần gặp là quản lý của anh ta mới đúng.