Long Uy Chiến Thần

Chương 228: Vừa đấm vừa xoa






Khi Lê Uy Long nói rằng anh ấy muốn bàn về điều thứ hai, tất cả những người có mặt đều bất giác cảm thấy sợ hãi. Họ tự hỏi không biết điều thứ hai mà Lê Uy Long muốn nói đến có liên quan gì đến mình không?....

"Điều thứ hai là bí thư thành ủy Thành phố Đà Lạt, Trương Minh Thành, chính là người đã lên kế hoạch cho vụ thảm sát trong thung lũng Ngạc Na, và sau vụ việc này, ông ta đã bỏ trốn tới Đại sứ quán Đông quốc với một số thông tin tuyệt mật quốc gia. Đây là một vụ đầu hàng ngoại bang, thể hiện thái độ của kẻ phản quốc. Nên ông ta đã bị tôi bắt và xử tử ngay hôm qua." Lê Uy Long bình thản nói.

Mọi người đều sốc nặng khi nghe điều này. Mặc dù họ cũng đã nghe nói về việc Minh Hải đã phái một sư đoàn hùng hậu đến bao vây đại sứ quán Đông quốc vào đêm hôm trước, và đột nhập vào đó bắt giữ kẻ phản tặc Trương Minh Thành, nhưng họ không hề biết rằng ông ta đã bị Lê Uy Long hành quyết!

Trương Minh Thành dù sao cũng là người nằm trong ban lãnh đạo thành phố, Lê Uy Long lại dám tự quyết định việc xử tử ông ta như vậy. Điều đó có thể cho thấy Lê Uy Long này có máu mặt như thế nào!

Quyền lực của anh ta dường như còn vượt xa cả quyền lực của một trưởng đoàn thanh tra!


"Đừng ngạc nhiên. Chính Thủ tướng đã cho phép tôi ra tay." Lê Uy Long nói.

Nghe tới đây, mọi người lại đổ mồ hôi lạnh. Thì ra, chính Thủ tướng đã phái Lê Uy Long làm trưởng đoàn thanh tra này, lại còn cho anh ta nắm quyền sinh sát trong tay!

Ai nấy đều cảm thấy bối rối khi biết điều này. Lê Uy Long, một người con rể nổi tiếng vô dụng, làm sao anh ta lại có thể được Thủ tướng trọng dụng như vậy?

"Thực ra, tôi cũng không muốn trở thành trưởng của đoàn thanh tra này. Nhưng ngài Thủ tướng cứ khăng khăng muốn tôi phải làm chuyện này, nên tôi không thể trốn tránh nó được. Tuy nhiên, bởi vì đã nhận mệnh lệnh này, tôi chắc chắn sẽ phải làm hết khả năng của mình để không phụ lại những kỳ vọng của Thủ tướng. Trương Minh Thành và Hoàng Minh Yên đã ngang nhiên phạm tội ngay trước mắt tôi như vậy, bọn họ dĩ nhiên phải nhận lấy kết cục đó!!" Lê Uy Long nói.

Nghe điều này, một số vị đại biểu ở đó bắt đầu chột dạ và run rẩy.

"Tất nhiên, nếu các vị làm việc tốt, tôi chắc chắn sẽ phản ánh lại với Thủ tướng để có công văn khen thưởng. Giống như Ánh Hạ đó, cô ấy là một công chức tốt luôn hành động vì lợi ích chung người dân, người như cô ấy chắc chắn sẽ được trọng dụng." Lê Uy Long quyết định dùng chiêu “vừa đấm vừa xoa” để các ông lớn ở đây không cảm thấy quá áp lực.

"Đối với vị trí Bí thư Thành ủy đang trống, chúng ta cũng nên nhanh chóng quyết định bổ nhiệm một người mới, các vị có ứng cử viên nào phù hợp không?!!" Lê Uy Long nói.

Khi anh nói tới điều này, mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nén họ, tất cả đều im lặng nín thở. Không ai dám nói câu nào, chỉ lặng ngắt ngồi lắng nghe anh.

"Được rồi, chuyện này hãy để sau vậy. Bây giờ tôi sẽ nói về điều cuối cùng. Tôi và Thiên Thành là trưởng và phó đoàn thanh tra. Các vị phải giữ bí mật về điều này. Vì cuộc điều tra phải được tiến hành một cách bí mật, thời gian tới chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra nữa. Nếu bất cứ ai dám tiết lộ danh tính của chúng tôi thì hãy sẵn sàng nhận kết cục như Trương Minh Thành đi!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.

"Vâng! Chúng tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối!"


Tất cả các vị đại biểu khác đều đồng thanh nói họ sẽ hoàn toàn giữ bí mật.

Họ tự hiểu được rằng tội rò rỉ thông tin bí mật không hề nhẹ. Làm sao mà họ dám làm điều đó?

"Vậy thì tốt, tôi đã nói tất cả những gì cần nói, cuộc họp hôm nay có thể kết thúc tại đây. Tất cả các vị có thể trở về tiếp tục làm việc của mình rồi!" Lê Uy Long nói xong liền đứng dậy rời đi ngay.

Thiên Thành cũng đi theo phía sau anh và hai người cùng ra khỏi căn phòng hội nghị.

Thiên Thành đã hoàn toàn im lặng trong cuộc họp vừa rồi.

Sau cuộc họp, Lê Uy Long cảm thấy có chút buồn chán và không biết nên đi đâu, vì vậy anh đã yêu cầu Thiên Thành lái xe đi dạo một vòng quanh thành phố Đà Lạt.

Hiện tại anh không phải tham chiến, mà đã trở thành trưởng đoàn thanh tra. Giống như những gì vừa mới nói ở cuộc họp, Lê Uy Long muốn cống hiến hết sức mình và không phụ lại kỳ vọng của Thủ tướng. Vì vậy, anh muốn đi tuần tra khắp nơi để có thể truy lùng hết tất cả những tội ác đang được che giấu trong thành phố này.

Còn nếu cứ ở nhà cả ngày, làm sao anh có thể nắm rõ hết được tình hình thành phố?

Khi Thiên Thành vừa lái xe qua một con phố tương đối đổ nát và xập xệ, Lê Uy Long bỗng trông thấy bảy hoặc tám thanh niên trông giống như một nhóm xã hội đen đang đánh đập một người bán trái cây ở bên đường cách đó không xa.


Lúc này, quầy hàng đều đã bị lật, trái cây nằm rải rác khắp nơi. Có rất nhiều người đứng xem gần đó, nhưng không ai dám ngăn chặn những tên côn đồ này.

Lê Uy Long nhìn kỹ hơn một chút và nhận ra người phụ nữ đang bị hành hung kia chính là Lê Hồng Ngọc, một giáo viên ở trường trung học địa phương!

Khi còn học cấp ba, Vĩnh Thiên phải sống dựa vào khoản tiền lương ít ỏi của ông Dương Văn Diệp. Vì vậy cuộc sống của hai cha con anh hết sức khó khăn và thường bị các bạn cùng lớp coi thường.

Nhưng Lê Hồng Ngọc, giáo viên chủ nhiệm của anh thời điểm đó, luôn đối xử rất tử tế với anh, và quan tâm chăm sóc anh bằng mọi cách có thể, dù là trong học tập hay trong đời sống thường nhật. Khi Vĩnh Thiên chưa có đủ tiền đóng học phí, Lê Hồng Ngọc thường xuyên hỗ trợ anh. Có lần anh bị sốt cao do ngấm mưa và phải nằm bẹp ở trường không về nhà nổi, chính Lê Hồng Ngọc đã đưa anh đến bệnh viện.

Lê Hồng Ngọc luôn khuyến khích Vĩnh Thiên phải có những hoài bão và chí hướng cao cả của riêng mình, phải luôn làm việc chăm chỉ và trở thành một người có ích cho xã hội.

Lê Uy Long trước giờ luôn biết ơn cô giáo viên này. Khi đã trở thành một Tổng tư lệnh quốc gia, anh đã quay trở lại trường học để thăm Lê Hồng Ngọc, tìm cơ hội để cảm ơn bà ấy. Tuy nhiên, lúc đó anh không hề nói cho Lê Hồng Ngọc biết danh tính thực sự của mình.