Vì vậy Lê Uy Long ở lại bệnh viện một mình cả đêm.
Ngày hôm sau, Thiên Thành gọi Lê Uy Long vào sáng sớm.
"Anh Thiên, hôm nay là ngày cuối cùng trong khoảng thời gian bảy ngày anh dành cho gia đình họ Trương. Khi nào chúng ta sẽ hành động?"
Nằm suốt trong khách sạn những ngày này, Thiên Thành thực sự thấy cuồng chân cuồng tay. Một chiến sĩ sống phóng khoáng trên sa trường mà phải nhốt mình trong không gian nhỏ hẹp của khách sạn, anh cảm thấy buồn chán vô cùng. Tuy nhiên Thiên Thành không biết rằng Lê Uy Long bị thương và đang nằm trong bệnh viện.
"Nếu hôm nay phía cảnh sát, Trương gia và bang Hổ Báo không có động tĩnh gì thì vào 3 giờ sáng mai, cậu hãy hạ lệnh cho Lưu Bảo Kim dẫn sư đoàn của chúng ta vào thành phố, bắt giữ hết những đầu sỏ của Trương gia và bang Hổ Báo cho tôi!" Lê Uy Long nói.
"Tuân lệnh!"
Thiên Thành đã kiên nhẫn ở lại khách sạn trong suốt thời gian này chỉ để chờ đợi ngày này. Bất kể gia đình họ Trương và bang Hổ Báo có hành động hay không, miễn là đến giờ, tất cả đều phải chết!
"Cậu hãy nhớ. Tôi muốn tất cả chúng phải còn sống, nhất là Trương Minh Trí, thủ phạm đã giết cha tôi. Ngoài ra còn có đám đầu sỏ khác gồm Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và Lưu Bảo Thục của bang Hổ Báo. Tất cả đều phải bắt sống. Đúng mười giờ sáng mai tôi sẽ chôn sống chúng để an ủi vong linh của cha tôi trên trời!" Lê Uy Long nói rành mạch từng chữ..
"Tuân lệnh Lê Soái!" Thiên Thành nghiêm túc hô to.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, chắc chắn chúng sẽ hành động. Chúng sẽ không ngồi chờ thế nên cậu phải chuẩn bị thật kĩ. Theo tôi đoán, ngày hôm nay cảnh sát sẽ tới bắt tôi. Một khi tôi bị chúng bắt cậu hãy ngay lập tức yêu cầu Lưu Bảo Kim đến giải cứu tôi." Lê Uy Long nghiêm nghị.
Để có thể bách chiến bách thắng trên chiến trường, lẽ dĩ nhiên Lê Uy Long phải là một bậc thầy về trận pháp và phán đoán tâm lí kẻ thù. Vì vậy lúc này anh đoán ngày hôm nay phía cảnh sát sẽ có động thái mới.
"Tôi đã rõ, thưa Lê Soái!"
Thiên Thành phấn khích nhận lệnh. Bất kể có chuyện gì, sư đoàn của cậu ta sẽ luôn sẵn sàng trong mọi tình huống.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ yên của thành phố Đà lạt! Một cơn cuồng phong sắp sửa xảy ra!
Sáng mai, toàn bộ thành phố Đà Lạt sẽ ngạc nhiên khi thức giấc!
...
Khi Lê Uy Long kết thúc cuộc điện thoại với Thiên Thành, Bích Loan một lần nữa đến để thay băng cho anh.
"Anh Vĩnh Thiên, hôm qua vợ anh có hiểu lầm chúng ta không?" Bích Loan bối rối hỏi ngay khi cô bước vào phòng.
"Không. Tôi và cô có làm gì đâu. Cô ấy không hiểu lầm gì cả." Lê Uy Long nói một cách khoa trương.
"Vậy thì tốt quá!" Bích Loan đỏ mặt nói.
"Cô nghĩ quá nhiều rồi. Vợ tôi không phải là người như vậy." Lê Uy Long nói về vợ bằng một giọng vô cùng ấm áp.
Mặt của Bích Loan càng đỏ hơn khi nghe Lê Uy Long nói câu này. Nói như vậy không phải là cô đang có những suy nghĩ không trong sáng hay sao?
Sau đó cô đỏ mặt yêu cầu Vĩnh Thiên c ởi quần dài giống hôm qua để thay băng. Quá trình thay băng đã hoàn tất mà trái tim cô vẫn đập liên hồi, một lúc lâu vẫn không sao bình tĩnh nổi.
"Bích Loan, vì hôm trước tôi có giúp cô nên hôm nay cô có thể giúp tôi một việc được không?" Lê Uy Long đột nhiên hỏi.
"Có việc gì vậy?"
Bích Loan giật mình. Liệu người anh hùng trong trái tim cô muốn cô làm gì để trả ơn cứu mạng của anh ấy?
"Nếu hôm nay tôi bị cảnh sát đưa đi, cô làm ơn hãy giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho bạn tôi được không?"
Lê Uy Long đột nhiên nghĩ rằng nếu anh bất ngờ bị bắt đi, chắc chắn chúng sẽ không cho anh có cơ hội để gọi điện nên anh muốn nhờ Bích Loan giúp đỡ. Vì Bích Loan làm việc trong bệnh viện, nên nếu anh bị bắt đi ở đây cô ấy chắc chắn sẽ biết. Vậy nhờ cô ấy gọi điện thông báo cho Thiên Thành là phù hợp nhất.
Bích Loan nghe Lê Uy Long nói yêu cầu của anh, chợt nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều! Trong lòng cô có chút hơi hụt hẫng.
"Anh là một người hùng luôn xả thân chiến đấu vì sự công bằng, anh là kẻ thù của cái ác, đáng lý cảnh sát phải khen thưởng cho anh chứ. Tại sao lại bắt anh đi?" Bích Loan bối rối hỏi.