Long Uy Chiến Thần

Chương 148: Hỗn chiến (1)






Đối mặt với sự tấn công dồn dập của quá nhiều người, Ánh Hạ nhất thời không thể ứng phó được, vì vậy cô ấy chỉ có thể chớp lấy thời cơ mà chạy lại sau cái cây gần đó để trốn.

Lê Uy Long thấy Ánh Hạ một lần nữa lại bị tấn công bởi hỏa lực của đối thủ thì nhanh chóng chạy lại bên cạnh chúng và tiếp tục nổ súng!

“Tạch...Tạch... Tạch................."

"Pằng...Pằng............."

“Á Ahhhhh...........”


Những thành viên của bang Hổ Báo và Lions Gate không ngờ rằng Lê Uy Long lại thình lình xuất hiện ngay bên cạnh, tất cả bọn chúng lần lượt trúng đạn và ngã nhào xuống đất.

Lực lượng của địch có hơn hai trăm người, lúc đầu Lê Uy Long đã không thực sự chú ý đến chúng. Khi còn là một người lính đặc nhiệm, anh thường sử dụng chính sức mạnh của mình để giết một quân đoàn địch.

Tuy nhiên, vào thời điểm đó, trong tay anh có đủ loại vũ khí và thiết bị quân sự cần thiết. Nhưng giờ đây Vĩnh Thiên chỉ có thể giết kẻ thù bằng cách cướp lấy súng của chúng. Tình hình đã hoàn toàn khác, vì vậy cũng không thể sử dụng cách ứng chiến giống nhau được!!

Hơn nữa, sau khi trở thành Tổng Tư lệnh chỉ huy quân đội quốc gia, Vĩnh Thiên đã không còn phải đích thân dùng súng để giết kẻ thù trong nhiều năm.

Nếu những người lính của anh biết được vị Tổng tư lệnh dũng mãnh trong lòng họ, người nắm trong tay cả ngàn quân và có sức mạnh vô biên, giờ đây lại đang phải đích thân dùng súng và chiến đấu với một nữ cảnh sát trước hơn hai trăm quân địch. Hẳn là tất cả bọn họ đều sẽ không tin nổi vào tai mình.

Do những cây cối rậm rạp trên ngọn núi này, nhiều viên đạn đã bị chặn lại, khiến cho đợt oanh tạc của Lê Uy Long đã không giết được nhiều người.

"Bắn trả đi! Giết tên Lê Uy Long trước!" Nguyễn Thành Nam hét lên lo lắng.

Trong mấy ngày qua, tin tức về việc Lê Uy Long một mình đánh bại cả băng đảng Hổ Báo khiến chúng tan tác hoảng loạn, tất nhiên cũng đã đến tai Nguyễn Thành Nam.

Lê Uy Long này hiện giờ là kẻ thù số một của băng Hổ Báo. Nếu hắn đã vác xác đến đây, xem ra là ý trời muốn cho bọn chúng trả mối thù này. Vì vậy, Nguyễn Thành Nam quyết tâm phải lập công kết liễu anh trước!

Chỉ cần Nguyễn Thành Nam có thể gi3t chết Lê Uy Long, hắn ta sẽ có được uy tín với thuộc hạ, trở thành kẻ mạnh nhất băng Hổ Báo và có chỗ đứng trước mặt đại ca Cao Kim Bình.

Nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Thành Nam, những thành viên của băng Hổ Báo và băng Lion Gate lập tức tập trung mọi hỏa lực còn lại bắn trả Lê Uy Long.

Bất ngờ bị chuyển hướng tấn công quá dữ dội, Vĩnh Thiên cũng đành phải trốn sau một cái thân cây.

"Mau tản ra chặn chúng nó lại, nhất định không để hắn ta thoát!" Nguyễn Thành Nam lại hét lên.

Nhóm Lions Gate tiếp thu mệnh lệnh và nhanh chóng phân tán lực lượng rộng ra, vượt xa Lê Uy Long từ mọi hướng.

Ánh Hạ thấy Lê Uy Long lúc này đã thu hút mọi hỏa lực, cô cũng chớp thời cơ chạy từ phía sau cái cây và bắn liên thanh!

“Đoàng...Đoàng"

"Á... ..."

Ánh Hạ vừa nhảy ra, cô đã nhanh chóng gi3t chết một vài kẻ đang nhắm súng vào Lê Uy Long.

Cô được biết tới là xạ thủ giỏi nhất của sở cảnh sát thành phố, vì vậy tất nhiên khả năng thiện xạ của cô không phải hạng vừa.

Những người khác đều ngạc nhiên khi thấy Ánh Hạ thình lình nhảy ra, và để ứng phó, chúng chuyển mục tiêu hỏa lực sang phía cô.

Ánh Hạ nhanh trí sử dụng những cây lớn rậm rạp gần đó làm nơi trú ẩn, vừa chạy trong rừng vừa bắn trả tới tấp.

Cô cảm thấy việc trốn sau một cái cây là phương án tối ưu nhất ở địa thế rừng núi này, bởi sớm muộn gì cô cũng sẽ bị chặn lại bởi những tràng đạn của đối phương.


Lê Uy Long thấy Ánh Hạ đang dốc sức chiến đấu vô cùng dũng cảm. Tất nhiên, anh cũng sẽ không thể ngồi yên được, tương tự như cô ấy, anh đã lập tức nhảy ra từ phía sau cái cây đang nấp.

"Đoàng.... Đoàng.....Đoàng.............."

"Hự...Á......."

Đám chân tay trong bang Hổ Báo và Lions Gate đã bị bắn hạ một cách bất ngờ, tất cả bỗng hoảng loạn và la hét ầm ĩ.

" Lê Uy Long, tại sao anh không ở trong xe, anh tới đây làm gì?" Ánh Hạ hét lớ. Một nghi phạm giết người đã bị cô bắt giữ vẫn chạy đến đây xông pha nguy hiểm để giúp đỡ cô, Ánh Hạ dĩ nhiên không khỏi tò mò.

"Hỏi ngớ ngẩn quá đấy! Tất nhiên là tôi ở đây để cứu cô!" Lê Uy Long nói thầm.

"Anh thực sự tốt vậy sao?" Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi trong khi tay vẫn nạp đạn liên tục. Trong ấn tượng ban đầu của cô, Lê Uy Long là một người thô thiển, khiếm nhã, thích ra vẻ ta đây can đảm công minh. Cô không ngờ rằng một người như thế lại sẵn sàng đến giải cứu khi cô lâm vào tình thế nguy hiểm nhất.