"Cô muốn chết nhưng tôi chưa muốn chết. Tập trung vào lái xe đi. Tôi không muốn nói chuyện với cô!" Lê Uy Long hoảng sợ bấu chặt tay vào thành ghế phụ, cố gắng nhắc nhở không muốn Ánh Hạ mất tập trung.
Có hai kiểu chết, nặng tựa Thái Sơn và nhẹ tựa lông hồng. Vĩnh Thiên thực sự không muốn chết theo cách nào trong hoàn cảnh này!
Để an toàn, Lê Uy Long lặng lẽ bẻ còng tay.
Loại còng tay này sao có thể giữ được bàn tay hộ pháp của anh.
Anh ta bắt buộc phải bẻ còng tay để chuẩn bị cho những điều bất trắc rất có thể sẽ xảy ra.
"Đừng có lo! Kỹ năng lái xe của tôi rất tốt. Sẽ không có gì xảy ra được đâu." Ánh Hạ đắc thắng nói.
"Tôi bảo cô im đi. Tập trung vào lái xe. Cô nói nhiều thì sẽ chết trước khi đến được nơi để cứu đồng nghiệp của cô đấy!" Lê Uy Long hét to.
"Cái miệng thối của anh! Dám nguyền rủa tôi à? Tôi mà chết vì tai nạn ở đây thì tôi cũng sẽ mang anh theo bồi táng!" Ánh Hạ hét lên dữ dội.
Đột nhiên cô ta tắt tiếng. Ngay phía đầu xe một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện.
Ánh Hạ lập tức đánh lái sang bên phải để tránh.
Không ngờ ngay bên phải cũng xuất hiện một chiếc xe tải lớn khác !
"Ối!" Ánh Hạ kinh hoàng hét lên vì sợ hãi.
Khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, cô không thể kịp phản ứng để né chiếc xe này!
Ngay lập tức, Lê Uy Long từ ghế phụ bên cạnh nhào sang bẻ mạnh vô lăng về bên trái!
"Vụt!" Chiếc xe tải lướt vụt qua!
Cách Thần chết chỉ trong gang tấc, Ánh Hạ sợ đến mức mặt xanh như tàu lá, mồ hôi túa ra từ đầu đến chân và không thể lái xe được nữa.
Lê Uy Long siết chặt vô lăng bằng một tay, tay kia kéo phanh tay, rồi dừng xe lại bên vệ đường.
Ánh Hạ lúc này vẫn chưa hoàn hồn. Hai chân run lẩy bẩy.
"Không phải cô nói rằng cô lái xe rất tốt sao? Tại sao bạn lại run rẩy thế kia?" Lê Uy Long hỏi.
May mà anh ta đã phản ứng kịp thời, nếu không tích tắc trước đã phải cùng cô ta đi chầu Diêm Vương rồi!
Ánh Hạ đã hồi phục, nhớ lại khoảnh khắc mong manh giữa sự sống và cái chết vừa nãy và cú đánh tay lái thần sầu của Lê Uy Long. Cô thậm chí không thể nhớ anh ta đã làm thế nào trong cái chớp mắt sáng lòa như điện xẹt đó !
Nếu không có phản ứng kịp thời của anh ta thì bây giờ cô đã chết!
Cô nhìn xuống và thấy rằng còng tay trên tay Lê Uy Long đã bị bẻ từ khi nào, Ánh Hạ run rẩy hỏi : "Anh ... làm thế nào anh có thể phá còng trên tay anh được?"
"Có thể là còng tay của cô có chất lượng kém. Nó bị vỡ khi tôi cố hết sức xoay tay lái!" Lê Uy Long nói dối.
"..." Bình Loạn lại toát mồ hôi.
Gì? Chiếc còng tay của cô mà có chất lượng kém sao?
Tuy nhiên trong một khoảnh khắc nguy hiểm, sức mạnh của con người có thể trở nên mạnh không ngờ. Có thể đúng như những gì anh ta vừa nói, giữa ranh giới sống chết mong manh, anh ta đã gắng hết sức và làm gãy nó.
Lúc này, đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là Lê Uy Long này vừa giúp cô thoát khỏi một vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng trong chớp mắt.
"Không phải là cô đang rất vội đi cứu người à? Lên xe nhanh lên!" Lê Uy Long không muốn buông lời chế giễu vị nữ cảnh sát trong lúc này. Cô ta vội vã vì cô ta mong muốn cứu những người đồng đội. Nếu là anh, trong lúc đồng đội bị kẻ thù bao vây, anh cũng nhất định lao tới thật nhanh để cứu. Ánh Hạ này giống anh!