Hồ Quý Trai cười, lạnh lùng nói: “Trong tình huống này, anh nghĩ rằng anh sẽ chống lại được tôi sao? Mau trói anh ta lại cho tôi.”
Thành thật mà nói, thông qua biểu hiện của Tôn Tân trên đường, ngay cả khi anh ta bây giờ đã đầy vết thương thì Hồ Quý Trai thực sự không có tự tin để đánh bại anh ta.
Còn ông ta và Đinh Điểu giống nhau, tuy là người trong võ lâm nhưng rất coi trọng đạo đức chỉ cần có thể thắng thì không từ thủ đoạn.
Đúng lúc này có một tiếng súng nổ vang, các đệ tử của U Minh giáo lần lượt ngã xuống đất, cùng lúc đó Tôn Tân gầm lên một tiếng dài và túm tóc hai đệ tử của U Minh giáo đang đi đến để trói tay anh ta.
“Bùm!” Hai đầu va chạm trực tiếp vào trước mặt Tôn Tân giống như hai quả dưa hấu, đại não trực tiếp nổ tung.
Nhìn thấy điều này, tất cả những người theo U Minh giáo đều bị sốc.
Họ luôn nghĩ rằng Tôn Tân là vua Sư quốc và sức mạnh đáng kinh ngạc của vua Sư quốc hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của họ.
Lúc này Hồ Quý Trai mới nhìn lên, chợt thấy bóng người dày đặc ở hai bên hẻm núi, ông ta bàng hoàng, không ngờ rằng đã có phục kích từ Sư Quốc ở đây!
“Chúng ta đã bị địch phục kích, mọi người hãy cẩn thận!” Hồ Quý Trai hét lên.
Lúc này, Tôn Tân đã nhảy xuống một cái hồ nước.
Ngay khi Tôn Tân nhảy xuống vực, viên đạn lao về phía Hồ Quý Trai và các đệ tử của U Minh giáo lần lượt ngã xuống đất. Bởi vì không gian hẻm núi quá nhỏ nên bọn họ thậm chí còn không có chỗ để né tránh.
Trong cơn tuyệt vọng, Hồ Quý Trai và mười mấy sư phụ đã lấy cái xác làm nơi trú ẩn, ngẩng cao đầu lao ra khỏi hẻm núi.
Nhưng do hỏa lực phía trên quá ác liệt, cái xác ôm trên đầu tan thành nhiều mảnh thiếu chạy, viên đạn xuyên thẳng vào xác và trúng người ôm xác.
Một số người bị bắn rơi xuống đất vẫn chưa chết nhưng bị người dẫm lên cũng ngạt khí và chết.
Khi họ chạy đến miệng của hẻm núi, chỉ còn lại mười người trong U Minh giáo và cơ thể họ hoàn toàn thấm đẫm máu cũng không biết đó là máu của mình hay máu của đồng đội.
Cuối cùng cũng chạy đến miệng hẻm núi, trước khi Hồ Quý Trai kịp thở thì ông ta đã nhìn thấy những khẩu súng đen đang nhắm vào họ.
“Chiến đấu với họ.” Hồ Quý Trai lại hét lên.
Sau tiếng gầm của Hồ Quý Trai, hàng chục đệ tử còn lại của U Minh giáo lao như điên về phía kẻ thù.
Vua Sư quốc thật sự đang nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng vào lúc này.
Đúng lúc anh ta định hét lên để bắn đại bác thì một cảnh tượng khiến anh ta bất ngờ đã xảy ra.
Trước khi Hồ Quý Trai bước được vài bước, ông ta đột nhiên quay người bỏ chạy. Một số đệ tử của U Minh giáo phát hiện ra rằng Hồ Quý Trai đã trốn thoát trước trận chiến nên đã lùi lại ngay lập tức. Còn những kẻ trung thành hơn thì vẫn lao về phía trước một cách tuyệt vọng.
Ban đầu vua Sư quốc nghĩ rằng mình đã gặp một đội quân máu sắt nhưng không ngờ đó là một đám đông.
Một nhà lãnh đạo có thể có một hoạt động như vậy, một nhóm thế này thì có thể có được bao nhiêu sự gắn kết?
Nghĩ đến trước kia bị đám người này làm cho mất mặt, nếu như Lý Đỗ Phong không có quyết định dứt khoát mà để bị đám người này bắt được thì sẽ mất mặt vô cùng.
Với một cái vẫy tay của vua Sư quốc, những người lính lập tức nổ súng và vô số viên đạn bay về phía U Minh giáo.
Những kẻ lao tới là bị bắn vào sàng ngay lập tức.
Sự hy sinh của những đệ tử này đã giúp Hồ Quý Trai có thêm chút thời gian và Hồ Quý Trai đã vào rừng thành công cùng một số người.
“Đuổi theo, nhất định phải bắt sống ông ta. Tôi sẽ hộ tống ông ta đến trước mặt lão Ngụy Nghiêm để hỏi tội.” Vua Sư quốc gào to, chỉ cần có thể bắt được nhân chứng sống thì Ngụy Nghiêm sẽ không có cách nào phủ nhận và ít nhất cũng sẽ yêu cầu được ông ta phải đền bù.