“Đi chết đi thằng nhóc chết tiệt!” Đột nhiên lão Bốn phát động tấn công, khí thế mạnh mẽ giống như đào núi lấp biển. Triệu Đình Vũ giống như con thuyền nhỏ trên vùng biển mênh mông, cơ thể không ngừng lay động trong cuồng phong.
Trái tim của Khương Hà Bằng như chìm vào đáy vực, vốn dĩ ông ta còn nghĩ Triệu Đình Vũ không đánh lại thì còn có thể rút lui, nhưng lão Bốn vừa tấn công đã chặn hết đường lui của Triệu Đình Vũ. Cho dù là tiến hay là lui, Triệu Đình Vũ đều chỉ có một con đường chết.
Advertisement
Đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của lão Bốn, Triệu Đình Vũ lại từ từ nhắm mắt lại, Khương Hà Bằng khẽ thở dài.
Advertisement
Ông ta còn tưởng rằng cậu thanh niên trẻ tuổi này sẽ tạo nên một kỳ tích gì đó trước mặt ông, nhưng bây giờ xem ra dưới khí thế mạnh mẽ của lão Bốn, anh ta đã không hề có ý muốn sống, chỉ nhắm mắt chờ chết.
Tất cả đều ở trong lòng bàn tay, lão Bốn hơi lâng lâng, chẳng những gã muốn thắng, mà còn muốn thắng đẹp mắt.
Vì thế gã giơ cao tay phải lên, biến quyền thành chưởng, mạnh mẽ vỗ xuống đầu của Triệu Đình Vũ.
Dựa theo kế hoạch của lão Bốn, một chưởng này bổ xuống sẽ chém Triệu Đình Vũ thành hai khúc.
“Anh ơi chạy mau!” Mặc dù Triệu Vũ Ngọc không biết võ công, nhưng cũng có thể cảm nhận được sát khí vô biên toát ra từ trên người lão Bốn. Cô ấy liều mạng nhào về phía Triệu Đình Vũ, nhưng lại bị Lại Nhi giữ lấy.
Bởi vì Lại Nhi biết nếu Triệu Vũ Ngọc xông qua đó chính là chết phí công, đừng nói Triệu Vũ Ngọc, ngay cả cô ấy khi đối mặt với tình huống này cũng không hề có bất kỳ cách nào.
Hai mắt cô ấy đẫm lệ mà nói: “Đồ ngốc, sao anh lại quay lại, anh chết em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ…”
Cổ tay lão Bốn tạo thành con dao nhanh như chớp chém về phía đỉnh đầu Triệu Đình Vũ, khi bàn tay của gã cách Triệu Đình Vũ khoảng mười centimet thì đột nhiên Triệu Đình Vũ gầm lên giận dữ, đột nhiên hai tay giơ đao lên.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Đình Vũ và Lê Vĩnh Thiên vẫn luyện kiếm cùng nhau, lĩnh ngộ phần tinh túy của cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”, và đao pháp của anh ta cũng vô cùng thông suốt. Anh ta biết dựa vào thể lực của mình thì không thể nào đấu với lão Bốn được, cho nên nhất định phải dùng một kích mất mạng.
Đao của Triệu Đình Vũ giống như biển rộng, một đường chém đứt chia nửa đại dương mênh mông.
Đao của Triệu Đình Vũ chém đến giữa lòng bàn tay lão Bốn. Nếu lão Bốn tiếp tục đánh xuống, mặc dù gã có thể chụp chết Triệu Đình Vũ, nhưng tay của gã sẽ bị Triệu Đình Vũ chém thành hai khúc.
Mạng của một kẻ sắp chết đổi lấy cánh tay gã, đương nhiên lão Bốn sẽ không muốn buôn bán lỗ vốn như thế, gã nhanh chóng rút tay về.
Gã thấy đây là một đòn sắp chết của Triệu Đình Vũ, chỉ cần gã có thể né tránh thành công thì có lẽ không cần ra tay, Triệu Đình Vũ cũng sẽ chết vì thể lực tiêu hao quá lớn, thổ huyết mà chết.
Lúc lão Bốn rút tay về, đột nhiên phát hiện khóe miệng của Triệu Đình Vũ nở nụ cười giễu cợt.
Lập tức gã giật mình, mới phát hiện chiêu vừa rồi của Triệu Đình Vũ chỉ là chiêu giả, anh ta chỉ làm ra vẻ bởi vì anh ta biết nhất định lão Bốn sẽ buông tay.
Mà sát chiêu thật sự của Triệu Đình Vũ ở phía sau, lúc lão Bốn phát hiện có gì đó không đúng thì lập tức liều mạng lùi về phía sau. Nhưng vì không gian của tầng hầm quá nhỏ, gã mới lui hai bước đã tựa lưng vào vách tường.
Sau đó gã nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, gã chỉ có thể dựa vào bản năng cố gắng né về phía bên phải.
Nhưng mà sao bản năng của gã có thể tránh được đao pháp của Ma Đao Môn chứ?
Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, cánh tay trái của lão Bốn bị chém xuống, máu tươi như ống nước bị vỡ tuôn ra biến ảo góc độ khi lão Bốn lắc lư người.
Một cánh tay thô chắc rơi dưới chân lão Bốn, năm ngón tay giống như năm con hải mã liên tục vặn vẹo.
“Á…” Qua một hồi lâu lão Bốn mới cảm thấy đau đớn, kêu lên một tiếng thảm thiết.