Long Uy Chiến Thần

Chương 1264




“Nhưng mà nếu như muốn cứu lấy Quốc vương Long Quốc thì tôi phải trực tiếp khám bệnh mới được, chỉ cần thuốc mà ngài ấy trúng là dược trùng thì tôi có thể điều trị dựa theo sự khắc chế của các loại thuốc.” Lưu Đại Thông nói.

Lê Vĩnh Thiên cũng biết rằng cho dù bác sĩ có lợi hại đến mất đi thì cũng sẽ không thể khám bệnh cho bệnh nhanh nếu như không chẩn đoán trực tiếp.

Khám bệnh một lần rồi lại điều trị một lần, ít nhất cũng phải ra vào Long Cung hai lần, anh vô cùng đau đầu về việc rốt cuộc nên dùng thân phận gì mới có thể đến gần Quốc vương Long Quốc.

Advertisement

Điều quan trọng nhất chính là bây giờ Quốc vương Long Quốc đang ở trong tay của Ngụy Nghiêm, một khi để cho Ngụy Nghiêm nhận ra được rằng bản thân anh đã phát hiện âm mưu của ông ta thì không chừng sẽ ra tay với Quốc vương Long Quốc, bởi vì bây giờ Ngụy Nghiêm đã sắp xếp rất nhiều người của ông ta ở trong quân đội.

“Đêm nay hãy đến biệt thự núi Tinh Nguyệt và đừng để cho bất cứ người nào biết được, chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch cụ thể.” Sau khi Lê Vĩnh Thiên biết được Quốc vương Long Quốc bị tà thuật khống chế thì đã cảm thấy lòng gấp như lửa đốt, anh lo rằng trùng dược không chỉ khống chế suy nghĩ mà còn gây nên những tổn thương không thể chữa trị đối với cơ thể của Quốc vương Long Quốc.

Advertisement

Vốn dĩ anh còn muốn tiếp tục lén lút khiến cho Ngụy Nghiêm hoàn toàn thả lỏng sự cảnh giác, thế nhưng bây giờ đã không thể chậm chạp thêm một giây nào được nữa, anh nhất định phải nhanh chóng giải cứu Quốc vương Long Quốc ra ngoài.

“Vâng!” Lưu Đại Thông tuân lệnh ngay lập tức.

Sau khi Lê Vĩnh Thiên cúp điện thoại thì liền gọi đến Trương Minh Nguyệt ngay: “Khi nãy tôi đã liên hệ với Lưu Đại Thông rồi, anh ấy nói phải trực tiếp chẩn đoán cho Quốc vương Long Quốc thì mới có thể tìm ra cách chữa trị được.”

“Chuyện này…… hơi khó làm đấy! Bây giờ ở trong Long Cung đều là người của Ngụy Nghiêm thì phải dùng lý do gì để cho Lưu Đại Thông đi gặp Quốc vương Long Quốc được chứ? Hơn nữa, Ngụy Nghiêm biết rằng Quốc vương Long Quốc đang bị bọn họ khống chế nên chắc chắn sẽ không dễ dàng cho phép Lưu Đại Thông đến gần Quốc vương Long Quốc đâu đấy.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Ừm, đúng thật là như vậy. Cô đến thành phố Đà Lạt đi, đi đến biệt thự của tôi rồi cùng nhau bàn bạc nên giải cứu Quốc vương Long Quốc như thế nào.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được! Khi nào thì tôi có thể đến?” Trương Minh Nguyệt hỏi.

“Đến ngay bây giờ và càng nhanh càng tốt, tôi đã hẹn Lưu Đại Thông rồi, đêm nay hai người hãy cùng đến nhà tôi bàn bạc.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng, tôi sẽ khởi hành ngay bây giờ. Đúng rồi, tổ Shadow của chúng ta vừa phá được kế hoạch hành động của Sư Quốc và đang muốn báo cáo với anh.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Sư Quốc lại có hành động gì à?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.

“Sư Quốc đã điều động năm người đặc công Tia Chớp đi đến thành phố Đà Lạt và chuẩn bị giết anh. Chắc hẳn bây giờ bọn họ đã đến thành phố Đà Lạt rồi.” Trương Minh Nguyệt nói.

“Được rồi, tôi đã biết rồi.” Lê Vĩnh Thiên căn bản sẽ không để những đặc công của Sư Quốc vào trong mắt mình.

“Hộ soái, anh ở ngoài sáng còn kẻ thù ở trong tối, anh phải cẩn thận đấy, đừng nên lơ là.” Trương Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy lo lắng cho Lê Vĩnh Thiên khi nghe thấy giọng điệu lơ đãng của anh.

“Cô hãy yên tâm, tôi sẽ cẩn thận mà.”

Sau khi Lê Vĩnh Thiên cúp điện thoại liền gọi đến cho Hà Ngọc Vinh, Phạm Cương và Trương Minh Nguyệt và bảo bọn họ đến núi Tinh Nguyệt cùng nhau bàn bạc kế hoạch lớn.

Dĩ nhiên hành trình của bọn họ cũng phải giữ bí mật một cách tuyệt đối, không thể để cho phe phái nhà họ Ngụy biết được bọn họ sẽ đến thành phố Đà Lạt gặp mặt với Lê Vĩnh Thiên.

Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh dù có nằm mơ cũng sẽ mong ngóng Lê Vĩnh Thiên hành động, trong khoảng thời gian này Lê Vĩnh Thiên không hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho bọn họ khiến cho bọn họ đều ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ bọn họ nhìn thấy cuối cùng Lê Vĩnh Thiên cũng bắt đầu đánh trả liền xắn tay áo lên làm việc.

……

Ở trong Long Cung, Hồ Quý Trai nhìn vào Ngụy Nghiêm với vẻ mặt vô cùng mong chờ, Ngụy Nghiêm lại im lặng suy nghĩ.

Bởi vì các cuộc thương lượng với Sư Quốc đã trở nên càng ngày càng tồi tệ hơn trong khoảng thời gian này, Sư Quốc vẫn luôn làm ầm ĩ lên và đe dọa rằng sẽ đưa quân đến đánh dẹp cả Long Quốc, bọn họ còn đưa ra những lời lẽ hùng hồn rằng sẽ san bằng cả Long Quốc trong vòng ba tháng!

Sự nhiệt huyết kháng chiến của người dân Long Quốc dâng cao và thúc giục yêu cầu triều đình hãy chiến đấu một mất một còn với Sư Quốc, đánh tan sự ngang ngược và kiêu ngạo của Sư Quốc!

“Bộ trưởng hãy yên tâm, tôi bảo đảm lần hành đồng này có thể thành công, tuy rằng những người cấp dưới của tôi không phải là lính chuyên nghiệp nhưng mà võ công của từng người bọn họ đều rất mạnh, những người lính bình thường không thể so sánh được với họ.” Hồ Quý Trai vỗ ngực bày tỏ sự quyết tâm của mình và nói.

“Sư Quốc ăn hiếp người quá đáng, nếu như có thể cho bọn họ thấy một chút lợi hại cũng tốt, nhưng mà nếu như ông thất bại thì chắc chắn bọn họ sẽ trở nên tệ hại hơn bây giờ.” Ngụy Nghiêm cảm thấy vô cùng lo lắng mà nói.

“Thưa bộ trưởng, ở trong từ điển của tôi không hề có hai chữ thất bại này đâu……”

Khi nói đến đây thì Hồ Quý Trai đột nhiên nghĩ đến sự thất bại thảm hại ở trong động Chuột Bay, gương mặt của ông ta đỏ bừng lên ngay lập tức và nói thêm: “Lần trước là bởi vì chúng tôi phải đối mặt với cao thủ võ lâm, hơn nữa tên Lê Vĩnh Thiên kia lại rất mưu mô.”

Sự thất bại thảm hại của lần trước đã khiến cho vị trí của Hồ Quý Trai ở điện Thiên Cang tuột dốc không phanh, ông ta đã cảm nhận được nguy cơ bị nhà họ Ngụy ruồng bỏ, bây giờ điều mà ông ta hối hận nhất chính là đã dạy Ngụy Nghiêm kỹ năng khống chế suy nghĩ.

Vì để chứng minh tầm quan trọng cho sự tồn tại của ông ta, ông ta đã quyết định tự mình dẫn dắt những tín đồ khác của U Minh Giáo để đánh úp Sư Quốc và giúp Ngụy Nghiêm giải quyết mối lo ngại ở trước mắt.

Bây giờ Ngụy Nghiêm rất cần một sự thắng lợi để chứng tỏ bản thân, tuy rằng gã ta đã làm xấu danh tiếng của Lê Vĩnh Thiên, thế nhưng chỉ cần không có người nào ở trong quân đội có thể thay thế Lê Vĩnh Thiên đánh thắng trận chiến thì chắc chắn những người của Long Quốc vẫn còn dựa dẫm vào anh.