Long Uy Chiến Thần

Chương 1257




“Cậu nói gì đó, nếu tớ có thể ăn bám gia đình thì tớ cần gì phải khổ cực đi viết tiểu thuyết thế này chứ. Cậu nhìn tớ chịu đựng tới mức đầu muốn hói luôn rồi này.” Nguyễn Tú Hằng vừa nói, vừa cho Chu Nhược Mai nhìn thấy mép tóc đáng sợ của mình.

“Tiền của cậu là từ đâu có, trúng giải lớn à? Hay là vẫn được sugar daddy bao nuôi?” Chu Nhược Mai vẫn còn có chút không tin, cô biết rõ Nguyễn Tú Hằng vì cô cái gì cũng bằng lòng làm, thậm chí cô hoài nghi Nguyễn Tú Hằng có phải có ý định đi vay nặng lãi hay không.

Advertisement

“Aiz, sao mà cậu làm được Tổng giám đốc thế, đối với thị trường không có chút năng lực nhìn ra tiềm năng, bởi vì nguyên nhân chiến tranh nên tỷ lệ thất nghiệp của Nước Đại Long đột nhiên tăng vọt, phần đông người đều không có công việc, đều ở nhà rồi chỉ có thể dựa vào đọc tiểu thuyết để giải sầu.”

Advertisement

“Vì vậy nên?”

“Vì vậy người đọc sách chợt tăng nhanh chóng, bây giờ thu nhập của tớ là…” Nguyễn Tú Hằng dựng lên chín ngón tay với Chu Nhược Mai.

“Chín triệu hay là chín mươi triệu?” Chu Nhược Mai nhẹ giọng hỏi.

“Xem thường ai đó, là gấp chín trước kia, không tin được đúng không, bên cạnh cậu thế mà cất giấu một phú bà lương tháng trăm triệu. Khiêm tốn đi, khiêm tốn đi, nếu không thì sẽ bị những tên trai bao ngon nghẻ nhớ thương đấy.” Vẻ mặt Nguyễn Tú Hằng đắc ý nói.

“Thế nhưng tớ muốn giúp rất nhiều người, chỉ sợ số tiền này còn chưa đủ nữa.” Chu Nhược Mai không rảnh nói giỡn cùng Nguyễn Tú Hằng.

“Tớ để lại ba chục triệu, còn dư lại cậu muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó đi.” Nguyễn Tú Hằng cực kỳ rộng lượng nói.

“Chu Nhược Mai tớ có tài đức gì mà thoáng cái gặp được hai người tốt như vậy chứ.” Chu Nhược Mai rất cảm động nói.

“Chúng ta cho tới nay đều là chị em tốt, trong khoảng thời gian từ trước đến nay, tớ vẫn luôn ở chỗ cậu ăn chùa ở không, bây giờ chính là thời điểm thể hiện giá trị của tớ rồi.” Nguyễn Tú Hằng nói.

“Thật sự là hoạn nạn thấy chân tình mà! Tú Hằng, vào thời điểm tơ khó khăn nhất, cậu như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hùng hồn trợ tiền, giúp tớ lớn như vậy, giải quyết việc khẩn cấp của tớ. Lời cảm ơn, tớ cũng không nhiều lời nữa, tớ chỉ nói một câu, tớ yêu cậu chết mất!” Chu Nhược Mai nói xong, làm bộ muốn hôn Nguyễn Tú Hằng.

Nguyễn Tú Hằng sợ tới mức quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Tớ không có hứng thú với phụ nữ, tuyệt đối đừng có lấy thân báo đáp cho tớ.”



Chu Nhược Mai đã có tiền, bây giờ cô trở nên đầy sức lực, cô lập tức gọi điện thoại cho Ngô Tường Ninh.

“Tổng giám đốc, có gì dặn dò?” Ngô Tường Ninh còn đang ngủ, nhìn qua là Chu Nhược Mai gọi điện thoại tới, tinh thần tỉnh táo ngay lập tức.

Tuy rằng điều kiện kinh tế cuộc sống của cô ấy không có bất cứ vấn đề gì, coi như là vài năm không đi làm cũng không sao, có thể dùng tiền tích góp lúc trước mà duy trì cuộc sống, nhưng mà ở nhà ăn xong rồi không có việc gì làm chỉ có ngủ, làm cho cô ấy có cảm giác mình sắp thành người tàn phế, cô ấy khát vọng nhất chính là tập đoàn Galaxy lại một lần nữa hoạt động trở lại.

“Cô hãy hỗ trợ công tác thống kê những công nhân có cuộc sống khó khăn của tập đoàn Galaxy, tôi quyết định cho những người kia một ít tiền lương cơ bản duy trì sinh hoạt.”

“Cái gì, Tổng giám đốc, công nhân vốn có của công ty của chúng ta, hơn nữa còn có công nhân từ tập đoàn Vương Lôi nhập vào đây, đâu đó gần hai ngàn người đấy, hiện trên tài khoản công ty chúng ta đã không còn như trước rồi.” Ngô Tường Ninh không nghĩ tới Chu Nhược Mai gọi điện thoại tới không phải là vì kiếm tiền mà là tiêu tiền, bèn không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.

Chính Chu Nhược Mai cũng không biết công ty cô có nhiều người như vậy, nghe thấy con số liền sợ hãi kêu lên một cái, cô vốn đang dự định trả tiền lương cơ bản cho những nhân viên kia, hiện tại xem ra cho dù là đem toàn bộ số tiền của Nguyễn Tú Hằng dùng thì căn bản cũng chưa đủ phân.

“Nếu không như vậy đi, chúng ta lựa chọn nâng đỡ những công nhân khó khăn nhất đi, trước tiên cô thống kê những công nhân có cuộc sống khó khăn đi.” Chu Nhược Mai đành phải lui một bước và yêu cầu lần hai.

Chu Nhược Mai cúp điện thoại, nhìn thấy Nguyễn Tú Hằng cầm lấy kem ngâm nga điệu hát dân gian từ bên trong phòng đi ra, cô lập tức lớn tiếng quát lớn: “Đứng lại cho tớ!”

Nguyễn Tú Hằng lập tức lại càng hoảng sợ, hai tay bảo vệ tại trước ngực, vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi thăm: “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì vậy, chẳng lẽ còn muốn hiến thân cho tớ sao, cái này không cần đâu!”