Ở bên ngoài biệt thự núi Tinh Nguyệt.
Chu Ly Bình cầm một hộp nhân sâm cao cấp trên tay dõng dạc giới thiệu rằng mình là người thân của Đại nhân Tiêu, lúc này Chu Thiệu Huy không thể nhìn nổi nữa cố gắng hết sức duy trì khoảng cách với bà ta.
“Anh thật là, rốt cuộc anh có thể làm gì chứ, cầm hai con gà mà cũng tốn sức như vậy sao, thật sự là đồ bỏ đi…”
Advertisement
Chu Ly Bình định mắng Chu Thiệu Huy theo thói quen giống như đã từng mắng Lê Vĩnh Thiên thì đột nhiên nhớ ra bây giờ Lê Vĩnh Thiên là cậu chủ của nhà họ Long nên vội vàng im bặt.
Khuôn mặt Chu Thiệu Huy tràn đầy vẻ không tình nguyện, không phải ông không muốn tặng quà cho Chu Nhược Mai, chỉ khi có chuyện cần nhờ cô giúp đỡ mới tặng cho cô những thứ này làm cho ông có cảm giác bà cụ Chu làm cho quan hệ của họ với Chu Nhược Mai trở nên quá thế tục.
Lê Vĩnh Thiên mở cửa nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt của Chu Ly Bình thì không khỏi nhíu mày, khi nhìn thấy người phụ nữ này nhất là khuôn mặt tươi cười kia thì biết là sẽ không có chuyện gì tốt.
Advertisement
Nhưng mà khi anh nhìn thấy Chu Thiệu Huy thì lập tức vô cùng khách sáo nói: “Bố mau vào đi.”
Chu Ly Bình thấy rõ ràng bà ta ở trước Chu Thiệu Huy nhưng Lê Vĩnh Thiên chỉ chào hỏi và mời Chu Thiệu Huy đi vào lại xem bà ta như là không khí thì lập tức cảm thấy hết sức không hài lòng, lúc này bà ta nhìn thấy Lê Tuyết Tương bèn vội vàng bước vào cửa.
“Bà thông gia đã lâu không gặp, tôi thực sự rất nhớ bà.” Chu Ly Bình nắm tay Lê Tuyết Tương thân mật nói.
“Nhanh vào đi, mọi người tới thì tới thôi sao còn mang nhiều thứ như vậy làm gì.” Mặc dù Lê Tuyết Tương biết Lê Vĩnh Thiên không chào đón Chu Ly Bình nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình chào hỏi bà ta.
“Con gái của tôi mang thai nên tôi đem một ít đồ tới cho con bé bồi bổ sức khỏe.” Lúc Chu Ly Bình nói chuyện đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh, rõ ràng là có chuyện.
“Bố, mọi người có chuyện gì sao?” Chu Nhược Mai đã phải chịu thua thiệt quá nhiều vì Chu Ly Bình nên biết bà ta khẳng định là có chuyện mới đến đây, vì vậy cô gọn gàng dứt khoát hỏi Chu Thiệu Huy.
Khuôn mặt già nua của Chu Thiệu Huy không khỏi đỏ ửng, Chu Ly Bình thấy thế lập tức vươn tay túm con gà trong tay ông ấy, kết quả không cẩn thận không túm được nên hai con gà bay loạn xạ ở trong phòng khách.
Triệu Vũ Ngọc và Lê Tịnh Vi kết hợp lại mới có thể bắt được hai con gà, làm cho lông gà bay đầy trời.
Nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên nhíu chặt chân mày Chu Nhược Mai tràn đầy vẻ áy náy.
Mặc dù hai người đều là mẹ nhưng cảm giác hai người đem lại quả thực hoàn toàn khác nhau, mặc dù Lê Tuyết Tương mộc mạc nhưng mỗi một động tác đều có khí chất của con nhà quyền quý.
Chu Ly Bình ăn mặc lộng lẫy, mở miệng đã lộ ra rõ ràng là con buôn của dân thành phố, thấy Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên đều không chào đón mình Chu Ly Bình lập tức lôi kéo Lê Tuyết Tương hỏi han ân cần.
Ngay khi Chu Ly Bình lôi kéo Lê Tuyết Tương đi vào phòng bếp Chu Thiệu Huy tràn đầy áy náy nói: “Nhược Mai, Vĩnh Thiên là như thế này, từ lúc đánh nhau đến bây giờ nhà họ Chu chúng ta không có bất cứ dự án và buôn bán nào cả, vốn dĩ đã nghèo rớt mồng tơi cộng với một đống miệng ăn núi lở nên trong nhà không chịu nổi.”
“Bố con vẫn còn một ít tiền tiết kiệm ở đây, hay là bố lấy để dùng trước đi, thực ra thì chúng con cũng không khác gì mọi ngươi tạm thời cũng không có nguồn thu nhập.” Chu Nhược Mai tràn đầy áy náy nói.
“Không phải bố thiếu tiền mà là nhà họ Chu thiếu tiền. Đà Lạt đã trải qua sự tàn phá của chiến tranh nên rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Chu cũng bị mất. Vốn dĩ lúc đầu bố nói ở bên ngoài làm việc cho người ta nhưng bà không cho bố đi vì sợ làm mất thể diện của nhà họ Chu.” Chu Thiệu Huy thấy Chu Nhược Mai muốn cho ông ấy tiền thì lập tức liên tục xua tay nói.
“Bố chuyện này thì con thực sự bó tay, bây giờ Vĩnh Thiên không còn là hộ soái nữa nên mọi người hãy cố gắng nhịn đi, quốc gia khẳng định sẽ nghĩ cách.” Chu Nhược Mai khẽ khuyên nhủ.
Chu Ly Bình từ trong phòng bếp đi ra nghe thấy Chu Nhược Mai nói như vậy còn tưởng rằng cô muốn từ chối nên vội vàng lớn tiếng nói: “Xem như Lê Vĩnh Thiên là hộ soái thì nhà họ Chu chúng ta cũng không được nhờ! Bây giờ không phải cô là mợ chủ của nhà họ Long sao, hơn nữa còn mang thai con của nhà họ Long nên có khó khăn gì họ chắc chắn sẽ giúp đỡ giải quyết.”
“Bây giờ hầu hết các hoạt động thương mại ở Đà Lạt đều rơi vào tình trạng đình trệ nên có tìm họ cũng vô ích.” Chu Nhược Mai nói không nên lời, thực ra sao cô có thể không lo lắng với tình hình hiện tại chứ.
Tập đoàn Galaxy đã bị phá hủy, bây giờ nhân viên của tập đoàn Galaxy cũng rơi vào trạng thái thất nghiệp, làm tổng giám đốc cô có trách nhiệm và nghĩa vụ phải đảm bảo rằng nhân viên của mình không bị chết đói, nhất là những người đã không rời bỏ cô trong thời điểm khó khăn.
“Bây giờ Đà Lạt có rất nhiều dự án tái thiết lập sau thảm họa, chỉ cần một câu nói của Đại nhân Tiêu không phải những dự án kia sẽ mặc cho chúng ta sàng chọn sao, con yên tâm chỉ cần chúng ta lấy được dự án chúng ta chắc chắn sẽ trích phần trăm cho ông ta.”
Sắc mặt của Chu Ly Bình hoàn toàn giống như gian thương, chỉ là bà ta cũng không tự mình nghĩ lại xem dựa vào địa vị của Đại nhân Tiêu, xem như tham lam tiền bạc thì sao có thể tham lam loại tài sản nhỏ này chứ.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, Đại nhân Tiêu không quản lý loại chuyện này.” Chu Nhược Mai không nói nên lời. Thấy sắc mặt của Lê Vĩnh Thiên trở nên hơi khó coi Chu Nhược Mai thực sự lo lắng Lê Vĩnh Thiên sẽ đuổi Chu Ly Bình ra ngoài.
“Dựa vào địa vị của Đại nhân Tiêu thì chỉ là một câu nói mà thôi, ở thành Đà Lạt có ai dám không mua của ông ta chứ, bà của con đã hứa hẹn chỉ cần là dự án do thông gia giới thiệu, chúng ta sẽ chia cho ông ta một khoản tiền hoa hồng là mười phần trăm của lợi nhuận.”
“Nếu như không còn chuyện gì khác thì bà có thể đi về được rồi.” Thấy Chu Ly Bình càng nói càng vô lý Lê Vĩnh Thiên lạnh giọng nói.
Chu Ly Bình không khỏi cảm thán Lê Vĩnh Thiên thực sự là tốt số, lúc đầu trèo lên nhà họ Chu sau khi nhà họ Chu gặp bế tắc thì lại được làm hộ soái, bây giờ không còn thân phận hộ soái nữa nhưng lại trở thành con trai của Long Chấn Tiêu.
“Tôi tâm sự với bà thông gia.” Chu Ly Bình nói xong thì lôi kéo cánh tay của Lê Tuyết Tương.
Lê Tuyết Tương hiền lành nên không tiện từ chối bà ta, nhưng mà thật sự không thể tìm thấy tiếng nói chung với bà ta vì vậy đành phải mở TV ra xem.
Kết quả vừa mới mở TV đã nhìn thấy tin tức đang thông báo chuyện của Lê Vĩnh Thiên, tất cả mọi người lập tức vây quanh.