Long Uy Chiến Thần

Chương 1251




“Nếu đã như vậy, vậy cũng không cần bàn nữa, chúng ta cứ xuống tay xem thực hư thế nào, vốn tôi đã sớm bố trí xong vòng vây, cố ý cho chúng đánh hạ Đô thành của chúng ta, sau đó tôi ở tứ phía bọc đánh, hình thành xu thế đóng cửa đánh chó, kết quả không nghĩ tới Lê Vĩnh Thiên nhát như chuột, chiếm chút tiện nghi liền chạy, khiến cho Sư Quốc chúng tôi thật sự giống như đánh không lại bọn chúng.”

Lúc đó Vua Sư Quốc mới vì kéo lại mặt mũi của bản thân mà tuyên truyền bên ngoài rằng ông ta sắp tiêu diệt Lê Vĩnh Thiên rồi, nhưng Lê Vĩnh Thiên lại chạy thoát, do đó lúc bấy giờ ông ta chuẩn bị quy mô tiến công Nước Đại Long tìm Lê Vĩnh Thiên tính sổ thì Nước Đại Long bèn đưa tới thư cầu hoà.

Khi ông ta trắng trợn tuyên truyền, ngoại trừ số ít mấy tướng lĩnh cấp cao ra thì đại đa số đều tin tưởng lí do thoái thác của ông ta, vì vậy người hô chiến trong nước cũng rất nhiều. Bọn chúng cảm thấy Lê Vĩnh Thiên có thể bị Vua Sư Quốc dọa chạy, bây giờ Lê Vĩnh Thiên bị mất chức rồi, vua Sư Quốc mới nhậm chức chấn chỉnh Nước Đại Long chẳng phải là càng nhẹ nhàng vui vẻ hơn sao. Nếu như đánh thắng được đối phương, tại sao không đánh một trận trước rồi sau đó lại đòi đối phương phải bồi thường, người ôm quan điểm này rất nhiều, thế cho nên khắp nơi ở Sư Quốc đều cho rằng Nước Đại Long diễu hành thị uy chinh phục võ lực.

Advertisement

Cũng may Vua Sư Quốc hiểu rõ tình hình và tướng lĩnh cấp cao còn có một chút tự hiểu, biết rõ cho dù là không có Lê Vĩnh Thiên thì Sư Quốc muốn đánh bại Nước Đại Long cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Đương nhiên Vương Phó Luân biết rõ Vua Sư Quốc đang nói xạo, anh ta lạnh giọng nói: “Vua Sư Quốc quả thật có quyết đoán, dùng nhiều tánh mạng của tướng sĩ làm mồi dụ dỗ cho Lê Vĩnh Thiên mắc câu, kết quả Lê Vĩnh Thiên ăn luôn mồi câu, lại không thể câu được cá lớn Lê Vĩnh Thiên này. Để đạt được mục tiêu mà không ngại trả giá lớn, ngài có ý này sao?”

Advertisement

Vương Phó Luân không hổ là cao thủ đàm phán, thoáng cái liền đánh trúng vào chỗ hiểm của Vua Sư Quốc, nếu như Vua Sư Quốc thừa nhận thì sẽ bị bêu danh xem mạng người như cỏ rác.

“Được rồi, chúng ta đang nói vấn đề bên cậu bồi thường, cậu bớt nói sang chuyện khác đi. Đồng ý được thì nên đồng ý, không đồng ý thì tôi lập tức xuất binh, một khi tôi xuất binh, vậy cho dù bên cậu muốn đầu hàng cũng đã chậm.”

Vua Sư Quốc biết rõ không hợp lý, nói không lại Vương Phó Luân, cho nên ông ta dùng cách nói đùa nghịch lưu manh để nói, muốn dùng khí thế ép Vương Phó Luân đi vào khuôn khổ.

“Lúc Lê Vĩnh Thiên muốn diệt sạch mấy người thì Quốc vương Long Quốc dùng bảy lệnh bài gọi Lê Vĩnh Thiên trở về là bởi vì ngài ấy không muốn cổ vũ tính chiến của Lê Vĩnh Thiên, dựa theo kế hoạch của Lê Vĩnh Thiên thì sau khi tiêu diệt mấy người rồi sẽ đánh quốc gia khác. Quốc vương Long Quốc nhân từ nên không muốn làm cho dân chúng toàn bộ thế giới cuốn vào vòng xoáy chiến tranh.” Vương Phó Luân nói.

“Vì vậy Quốc vương Long Quốc mới lấy đi binh quyền của Lê Vĩnh Thiên, nhưng mà một khi thật sự khai chiến, bất đắc dĩ Quốc vương Long Quốc sẽ bắt đầu dùng Lê Vĩnh Thiên một lần nữa, đến lúc đó toàn bộ thế giới đều bị anh ta kéo vào vòng xoáy chiến tranh, chẳng lẽ đây là điều Vua Sư Quốc ngài muốn thấy ư?” Vương Phó Luân nói.

Sở dĩ Vua Sư Quốc không dám dụng binh cũng là vì lo lắng cái này, chỉ có điều ngoài mặt đương nhiên ông ta sẽ không thừa nhận.

“Được, nếu đã như vậy thì cũng không thể nói tiếp được rồi, Ngụy Lâm, chúng ta đi.” Vương Phó Luân nói xong, xoay người rời đi.

Ngụy Lâm cũng trợn tròn mắt, gã nhỏ giọng muốn nói cái gì nhưng bị Vương Phó Luân kéo mạnh một cái, dù sao gã cũng là phụ tá, đành phải vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc đi theo Vương Phó Luân ra ngoài.

Ngụy Lâm là con nuôi Ngụy Nghiêm, khi mà gã muốn đi theo tới đây, Ngụy Nghiêm đã liên tục cường điệu rằng trong lúc đàm phán nhất định phải bảo vệ quan điểm không chiến tranh, bây giờ Vương Phó Luân thế mà dùng chiến tranh để uy hiếp Vua Sư Quốc. Nếu Vua Sư Quốc không để mình bị đẩy vòng vòng thì sẽ thật sự khai chiến, hai người bọn họ há không phải tội nhân Nước Đại Long.

Vì vậy trong lòng của gã hết sức lo lắng không yên, lúc đi ra ngoài cũng là lề mà lề mề.

Ngay khi bọn họ sắp đi ra đại điện thì sau lưng truyền đến giọng nói miệng hùm gan sứa của Vua Sư Quốc: “Đứng lại, hai người thật sự muốn kéo dân chúng Nước Đại Long vào bể khổ chiến tranh sao?”

Ngay lúc Vua Sư Quốc kêu đứng lại thì Vương Phó Luân và Ngụy Lâm đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì loại tình huống này Vua Sư Quốc chỉ cần mở miệng thì cho dù nói cái gì thì cũng đều nói rõ tại nội tâm của ông ta cũng không phải thật sự muốn xảy ra chiến tranh với Nước Đại Long.

“Vua Sư Quốc, nếu như ngài có quan tâm đến tình hình trong nước Nước Đại Long chúng tôi thì nên biết mỗi ngày đều sẽ có ngàn vạn dân chúng Nước Đại Long ở trên đường biểu tình thị uy đòi chiến, sở dĩ Nước Đại Long tôi phải đàm phán hòa với các ngài hoàn toàn là bởi Quốc vương Long Quốc có một trái tim từ bi.” Vương Phó Luân nói.

“Tôi cho các cậu thêm ba ngày, các cậu suy nghĩ thật kỹ nhé, sau ba ngày chúng ta bàn lại.” Vua Sư Quốc không kiên nhẫn nói.

Nói xong ông ta phất tay, ý bảo bọn Vương Phó Luân mau chóng đi đi.

Nhìn bóng lưng bọn Vương Phó Luân, sắc mặt Vua Sư Quốc rất khó coi, mỗi câu mỗi chữ của Vương Phó Luân đều đâm thẳng khiến ông ta đau nhức, ông ta tức giận vỗ mạnh một cái xuống ghế ngồi.

“Lý Đỗ Phong!” Vẻ mặt Vua Sư Quốc tràn đầy sát khí hô lên.

“Có thần!” Một người trẻ tuổi đầy lão luyện bước nhanh đi ra, hướng về phía Vua Sư Quốc ôm quyền thi lễ kính cẩn, anh ta chính là đội trưởng đội đặc công Tia Chớp của Sư Quốc.

“Trong vòng một tuần, tôi muốn nhìn thấy đầu Lê Vĩnh Thiên, chỉ cần Lê Vĩnh Thiên chết rồi thì chúng ta sẽ mở quy mô tiến công Nước Đại Long, đến lúc đó thứ chúng ta muốn có lẽ không phải là ba tòa thành trì, mà là nửa giang sơn to lớn của Nước Đại Long.” Vua Sư Quốc hung hăng nói.

Lúc trước Long Quốc đã từng phái ra Hà Ngọc Vinh đến ám sát Vua Sư Quốc của Sư Quốc, hiện tại nơi này có Vua Sư Quốc mới nhậm chức cũng muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông này, phái ra cao thủ ám sát Hộ soái bảo vệ nước đứng đầu Lê Vĩnh Thiên của Long Quốc. Tuy rằng bây giờ Lê Vĩnh Thiên đã không phải là Hộ soái bảo vệ nước của Long Quốc, nhưng mà anh vẫn là sự uy hiếp cực kỳ lớn đối với Sư Quốc. Tựa như một trái bom hẹn giờ, một khi Long Quốc trọng dụng Lê Vĩnh Thiên một lần nữa, vậy đó chính là thời điểm quả bom hẹn giờ này nổ tung.

Ông ta muốn phòng ngừa chu đáo, trước tiên tiêu diệt nhanh gọn quả bom hẹn giờ thì mới có thể tuyệt trừ mối họa về sau vĩnh viễn!

“Vua Sư Quốc yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Lý Đỗ Phong vô cùng tự tin, nói.

Lúc trước Lý Đỗ Phong cũng đã từng phái đặc công Tia Chớp ám sát Lê Vĩnh Thiên rồi, nhưng lúc đó Lê Vĩnh Thiên nắm quyền, khắp nơi đều là hộ vệ và binh sĩ chuyên nghiệp, bọn chúng căn bản không có biện pháp đắc thủ.

Bây giờ Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức làm thứ dân, nên đương nhiên là Lý Đỗ Phong có lòng tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ ám sát này.