Từ trong biệt thự núi Tinh Nguyệt đi ra Long Chấn Tiêu vẫn luôn cúi gằm mặt không nói lời nào, vết thương nhỏ này đối với một võ tướng chinh chiến lâu dài ở trên chiến trường như Long Chấn Tiêu mà nói quả thực hoàn toàn không là gì cả, điều mà Khương Hà Bằng lo lắng là vết thương ở trong lòng của Long Chấn Tiêu.
Advertisement
Theo như Khương Hà Bằng thấy Long Chấn Tiêu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, kết quả vẫn là bị con trai ruột của mình đâm một kiếm làm cho bị thương, Khương Hà Bằng không khỏi cảm thán, Lê Vĩnh Thiên cũng rất cố chấp, cố chấp đến nỗi không hợp với đạo làm người.
Mặc dù Khương Hà Bằng cảm thấy rất tức giận về Lê Vĩnh Thiên nhưng dù sao Lê Vĩnh Thiên cũng là huyết thống duy nhất của nhà họ Long, Khương Hà Bằng không muốn mối quan hệ của hai bố con tiếp tục chuyển biến xấu thế là khẽ thở dài.
Advertisement
“Ôi, tính tình của cậu chủ cũng quá nóng nảy, tôi thật sự không ngờ cậu chủ sẽ ra tay với ông chủ, nhưng mà không phải tất cả nỗi hận đều bởi vì yêu quá sâu sao, tôi cảm thấy trong lòng cậu chủ thật ra đã thừa nhận huyết thống nhà họ Long trên người cậu chủ.”
Khương Hà Bằng nói xong ngay cả bản thân cũng cảm thấy sự an ủi nay quá gượng ép vì vậy không nói nữa mà chỉ cúi đầu theo sát bước chân của Long Chấn Tiêu.
“Khương Hà Bằng ông cảm thấy võ công của Vĩnh Thiên như thế nào?” Long Chấn Tiêu đột nhiên khẽ hỏi Khương Hà Bằng.
“Ông chủ cái này còn phải nói sao, võ công của cậu chủ có một không hai, ngay cả những cao thủ không ai bì nổi cũng đều thua ở dưới tay cậu chủ.” Mặc dù Lê Vĩnh Thiên không thừa nhận anh là người của nhà họ Long nhưng Khương Hà Bằng vẫn tự hào vì sự hùng mạnh của anh.
“Võ công của thằng bé cao như vậy, nếu như thằng bé muốn giết tôi mà nói sẽ sẩy tay bởi vì ông ngăn cản sao?” Long Chấn Tiêu hỏi tiếp.
Khương Hà Bằng nghe Long Chấn Tiêu nói như vậy thì không khỏi hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vui mừng nói: “Ý của ông chủ là cậu chủ dùng loại hình thức này để xả cơn tức ở trong lòng chứ không muốn làm tổn thương trái tim của ông chủ sao?”
“Mặc dù bản chất của Vĩnh Thiên ngay thẳng cương liệt nhưng dù sao thằng bé cũng là người đã làm lên chức hộ soái, cảm xúc tuyệt đối sẽ không dễ mất khống chế như vậy, hơn nữa nếu như thằng bé thật sự muốn ra tay với tôi thì trước đó đã ra tay ở nhà họ Chu rồi, tại sao phải chờ tới bây giờ chứ?”
Long Chấn Tiêu như có điều suy nghĩ nói, mặc dù ông ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý của Lê Vĩnh Thiên khi làm như vậy nhưng ông ta cảm thấy khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“A, chẳng lẽ cậu chủ bị quốc vương Long Quốc cách chức nên không muốn chúng ta bị liên lụy theo, vì vậy mới dùng cách này để phân rõ giới hạn với chúng ta sao?” Hai mắt Khương Hà Bằng tỏa sáng nói, khi được Long Chấn Tiêu nhắc nhở mới cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.
“Có thể có khả năng này nhưng tôi luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, hơn nữa chuỗi thao tác gần đây của quốc vương Long Quốc làm cho người ta không thể hiểu nổi, gần đây tôi luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ không thích hợp cho lắm nhưng tôi không thể nói cụ thể không thích hợp ở chỗ nào.”
“Ông chủ, có phải bởi vì cuộc tương phùng với bà chủ nên suy nghĩ của ông chủ mới bị đảo loạn không?”
“Chỉ mong là như vậy, nếu như Vĩnh Thiên không muốn tiếp xúc quá gần với tôi vậy thì tôi sẽ tôn trọng ý muốn của thằng bé, khoảng thời gian này bề ngoài chúng ta sẽ tỏ ra không có bất kỳ liên hệ gì với thằng bé, ông dẫn theo mấy người vệ sĩ ở lại Đà Lạt, phải cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho Vĩnh Thiên.”
“Ông chủ, bên cạnh ông chủ cũng không thể không có người, hay là để tôi ở bên cạnh ông chủ còn Khương Nam Vân thì ở lại đây.”
Khương Nam Vân là cháu trai của Khương Hà Bằng, đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Long.
“Không được, ông chắc chắn phải ở lại, Vĩnh Thiên không chỉ là cậu chủ của nhà họ Long mà còn là hộ soái đứng đầu Long Quốc, tôi luôn cảm thấy không bao lâu nữa Long Cung sẽ lại một lần nữa bắt đầu dùng thằng bé.”
“Ôi, lúc cậu chủ còn làm hộ soái thì đã không hợp với Ngụy Nghiêm, bây giờ Ngụy Nghiêm làm bộ trưởng đoán chừng cậu chủ cũng sẽ không dễ dàng gì.” Khương Hà Bằng lắc đầu nói.
“Ông thả tin tức ra bên ngoài nói Lê Vĩnh Thiên đâm một nhát làm tôi bị thương.” Long Chấn Tiêu nói.
“Ông chủ, giết bố là hành vi bị nghìn người chỉ trỏ, làm như vậy có gây bất lợi cho cậu chủ hay không?” Khương Hà Bằng lo lắng nói.
“Vĩnh Thiên hẳn là làm cho người khác xem nên tôi tin tưởng thằng bé làm như vậy sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ.” Long Chấn Tiêu nói.