Long Uy Chiến Thần

Chương 1242




“Được, tôi nhất định sẽ nhanh chóng luyện thành đao pháp Càn Khôn Thất Đao.” Triệu Đình Vũ nói.

Kế tiếp, Lê Vĩnh Thiên lái xe thẳng đến núi Ngọa Hổ.

Những vệ sĩ nhà họ Long cũng không biết Lê Vĩnh Thiên muốn đi đâu, bọn họ chỉ phụng mệnh âm thầm bảo vệ Lê Vĩnh Thiên, nhưng mà Lê Vĩnh Thiên không để cho bọn họ bảo vệ nên bọn họ cũng không dám trắng trợn theo sát.

Advertisement

Anh ở thành phố Đà Lạt đã nhiều năm rồi, hiển nhiên biết núi Ngọa Hổ là nơi nào. Sau khi đi đến chân núi Ngọa Hổ, mọi người liền lấy điện thoại ra bật đèn pin lên núi. Lúc Triệu Đình Vũ dẫn theo mọi người đi tới bên dưới cái cây đại thụ cao lớn ngất trời chôn giấu Càn Khôn Thất Đao phổ thì nhìn thấy dưới rễ cây có bùn đất mới đào ra!

Triệu Đình Vũ lập tức kinh hoảng, một loại dự cảm không lành liền dâng lên.

Advertisement

“Em nhớ là Càn Khôn Thất Đao phổ được chôn ở dưới rễ cây này mà, sao ở đây có thể có bùn đất mới được đào lên chứ?” Triệu Vũ Ngọc cũng có một loại dự cảm không lành.

“Không phải là bị người ta nhanh chân đến trước lấy đi đao phổ này rồi chứ?” Lại Nhi lo lắng nói.

Giờ đây Triệu Đình Vũ đã tâm loạn như ma, không còn tâm trạng đâu mà nói chuyện, anh ta nhanh chóng dùng tay đào bùn đất lên. Thế nhưng, anh ta đào tới khoảng sâu mà chôn đao phổ rồi nhưng vẫn không tìm đao phổ Càn Khôn Thất Đao!

Giống như bị sét đánh, đầu anh ta ong lên.

Đao phổ Càn Khôn Thất Đao, lại có thể không cánh mà bay ư?

“Thôi xong rồi, tiêu rồi đao phổ Càn Khôn Thất Đao thật sự bị người ta lấy cắp rồi!” Triệu Đình Vũ gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Trước tiên cậu khoan hãy sợ hãi như thế, cẩn thận nhớ lại xem có phải đao phổ thật sự là đã chôn ở đây không?” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Chính là chôn ở chỗ này, tôi nhớ vô cùng rõ ràng, chắc chắn đao phổ đã bị người ta lấy cắp rồi!” Triệu Đình Vũ khóc không ra nước mắt.

Lúc mình đến đã hạ quyết tâm sẽ chăm chỉ luyện tập đao pháp Càn Khôn Thất Đao rồi, không nghĩ tới đao phổ lại bị người ta lấy cắp mất!

“Xem ra vừa rồi tại động Chuột Bay thật sự có người của U Minh Giáo còn chưa chết hẳn, nhất định là người của U Minh Giáo đi trước một bước ăn cắp đao phổ rồi.” Lại Nhi nói.

“A…” Triệu Đình Vũ ngửa mặt lên trời gào thét, như muốn phát điên rồi.

“Việc đã đến nước này, cậu cũng đừng đau lòng quá, đao phổ mất thì mất, cũng không có gì lớn lao lắm.” Lê Vĩnh Thiên an ủi.

“Hộ soái, đao phổ Càn Khôn Thất Đao này đối với tôi quan trọng vô cùng! Tôi có thể thay Ma Đao Môn báo thù rửa hận hay không cũng chỉ trông chờ vào đao pháp Càn Khôn Thất Đao mà thôi.”

“Đao Hắc Long Thôn Nguyệt đã bị người Điện Thiên Cang cướp đi, bây giờ ngay cả đao phổ Càn Khôn Thất Đao, cũng bị người Điện Thiên Cang đánh cắp rồi, cuộc đời tôi nhất định báo thù vô vọng!” Triệu Đình Vũ nói xong cũng đã không nhịn được rớt nước mắt rồi.

“Anh, anh đừng nên quá đau lòng, đều tại em hết, nếu như không phải là bởi vì cứu em thì anh cũng sẽ không nói ra tung tích của đao phổ Càn Khôn Thất Đao với U Minh Giáo.” Triệu Vũ Ngọc rất tự trách nói, sau đó cũng nhịn không được khóc lên.

“Hai người đừng khóc, tôi sẽ dẹp yên Điện Thiên Cang, thay hai người báo thù cho Ma Đao Môn.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hộ soái, tôi đau lòng không chỉ là bởi vì báo thù vô vọng, mà còn vì tôi lo lắng cho anh! Một khi để cho người Điện Thiên Cang luyện thành đao pháp Càn Khôn Thất Đao thì sẽ dùng đao Hắc Long Thôn Nguyệt, Tiểu Thính Vũ Lâu của anh chưa chắc là đối thủ!” Triệu Đình Vũ nói.

“Tôi luyện kiếm pháp tên là Hiên Viên Cửa Kiếm, đối phương là Càn Khôn Thất Đao, chín kiếm đối kháng với bảy đao, phần quan trọng là chiêu thức thì tôi đã nhiều hơn hai chiêu, chiếm được ưu thế, sao có thể không phải là đối thủ chứ?” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Sao nói vậy được, tuy rằng Hiên Viên Cửu Kiếm so với Càn Khôn Thất Đao nhiều hơn hai chiêu, nhưng mà chưa so thì làm sao biết đây? Hơn nữa, bây giờ anh chỉ mới luyện thành ba chiêu trong Hiên Viên Cửu Kiếm mà thôi, sáu chiêu phía sau còn chưa luyện thành, ngộ nhỡ đối phương luyện thành Càn Khôn Thất Đao trước thì sao đây?” Triệu Đình Vũ nói.

“Có lẽ người ăn cắp đao phổ còn chưa chạy xa, hay là bây giờ chúng ta đuổi theo đi, có lẽ có thể cướp lại được đao phổ.” Lại Nhi nói ra.

“Không có tác dụng đâu, bây giờ trời tối núi sâu, chúng ta đi đâu để đuổi theo hả? Hơn nữa, chúng ta là lái xe tới mà đối phương còn có khả năng đến trước chúng ta một bước, điều này đã nói rõ khinh công người này rất cao minh, chúng ta đuổi không kịp nữa đâu.” Triệu Đình Vũ nói.

“Nếu như đã vậy, vậy cũng đừng có lãng phí sức lực đuổi theo, để cho kẻ đó mang đao phổ Càn Khôn Thất Đao đi đi. Tôi trái lại là muốn nhìn xem là Hiên Viên Cửu Kiếm và Tiểu Thính Vũ Lâu lợi hại hay là Càn Khôn Thất Đao và đao Hắc Long Thôn Nguyệt lợi hại.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được rồi, việc đã thế này, đau lòng cũng không chẳng có tác dụng gì. Hiện tại xem ra, cuối cùng kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu và đao Hắc Long Thôn Nguyệt sẽ có một trận quyết đấu đỉnh cao. Tôi rất chờ mong trận quyết đấu đỉnh cao giữa Thần Kiếm và Ma Đao.” Triệu Đình Vũ nói.

Kế tiếp, mọi người liền xuống núi. Sau đó, vẫn là Lê Vĩnh Thiên lái xe, chở mọi người đi về.