“Hộ soái Lê có thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ, nếu để cho anh ta cùng đi cứu em gái cậu, cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều.” Lại Nhi nói.
“Không thể liên lụy hộ soái Lê, đúng như lời chị nói, bọn họ nhất định đã làm xong chuẩn bị, chuyến đi đến động Chuột Bay lần này thập tử nhất sinh, tôi sợ hộ soái Lê đi cùng chúng ta sẽ bị hại.” Triệu Đình Vũ nói.
“Được rồi, vậy thì không nói cho anh ta, chỉ là tôi muốn đi cứu em gái với cậu.” Lại Nhi nói.
“Không được, chị đi cũng là chịu chết, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại chị.” Triệu Đình Vũ nói.
Advertisement
“Nếu cậu đã nói cho tôi biết chuyện này, tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên quan sát.” Lại Nhi kiên quyết nói.
“Chị đi cũng không giúp được gì mà? Dù sao cao thủ so chiêu, chị đi nơi đó sợ rằng sẽ kéo chân tôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Cậu dám xem thường tôi? Tôi thế nhưng chính là người của tổ đặc công Ám Ảnh, cho dù võ công của tôi chỉ có như vậy nhưng thương pháp của tôi lại như thần!” Lại Nhi thấy Triệu Đình Vũ lại xem thường mình liền tức giận nói.
Advertisement
“Cũng không phải là tôi xem thường chị, tôi biết thương pháp của chị rất lợi hại nhưng đó là chiến đấu trong cự ly gần, súng trong tay chị có thể phát huy tác dụng lớn chừng nào chứ?” Triệu Đình Vũ nói.
“Tôi không biết, tôi chính là muốn đi cứu em gái cậu với cậu đấy!” Lại Nhi nói.
“Không phải là tôi không muốn mang chị theo mà là điện Thiên Cang không cho chị đi theo! Bọn họ đã nói rõ chỉ cho phép tôi đi một mình, không được dẫn theo bất kỳ người nào, chị muốn đi theo tôi khác nào muốn trực tiếp hại chết em gái tôi sao?” Triệu Đình Vũ nói.
“Được rồi, vậy thì tôi không đi nữa, để mình cậu làm anh hùng đi một mình đi.” Lại Nhi biết Triệu Đình Vũ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô đi theo liền giả bộ không đi nữa.
Cô muốn chờ sau khi Triệu Đình Vũ xuất phát liền lặng lẽ theo sau.
Bởi vì cô biết vị trí cụ thể của động Chuột Bay ở đâu, đi phía sau cũng có thể.
“Được, chuyện này chị ngàn lần không được phép nói cho hộ soái Lê đấy!” Triệu Đình Vũ dặn dò.
“Tôi sẽ không nói cho anh ta, tôi cũng không muốn hộ soái Lê đi mạo hiểm.” Lại Nhi nói.
“Vậy thì tốt, chờ lát nữa chị phối hợp với tôi một chút, giúp tôi nói dối.” Triệu Đình Vũ nói.
“Cứ nói là tôi và em gái xuống núi chơi một lúc, sẽ không trở về nhanh, tôi không muốn hộ soái Lê và chị Nhược Mai lo lắng cho chúng tôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Được, chuyện này tôi có thể giúp cậu, chỉ là tôi cảm thấy cậu có thể cầm đao phổ Càn Khôn Thất Đao giả để lừa gạt người điện Thiên Cang.” Lại Nhi nói.
“Làm sao để lừa gạt?” Triệu Đình Vũ kinh ngạc hỏi.
“Chính là cầm một quyển đao phổ Càn Khôn Thất giả đi trao đổi em gái cậu! Như vậy liền có thể tránh được một trận chém giết, gươm chưa dính máu đã cứu được em gái cậu.” Lại Nhi nói.
“Chị nói đúng là nhẹ nhàng, tôi nơi nào có đao phổ Càn Khôn Thất Đao giả chứ?” Triệu Đình Vũ nói.
“Cậu có thể chế tạo một quyển đao phổ Càn Khôn Thất giả mà!” Lại Nhi nói.
“Tôi làm sao có thể tạo ra trong chớp mắt được, điện Thiên Cang lại không phải người ngu, đao phổ mới tạo nhìn một cái liền biết là đồ giả.” Triệu Đình Vũ nói.
“Được rồi, xem như tôi chưa nói gì, cậu thích làm gì thì làm đi, tôi không muốn quản cậu nữa.” Lại Nhi cũng biết suy nghĩ dùng đao phổ Càn Khôn Thất giả đi lừa gạt người điện Thiên Cang là một suy nghĩ hão huyền.
“Được, không cần để ý đến tôi, tôi đi lấy đao trước đây.” Triệu Đình Vũ biết chuyến này đến động Chuột Bay chắc chắn không tránh được một trận ác chiến, hơn nữa mình thân là thiếu chủ của Ma Đao Môn, không có đao làm sao cứu người?
Triệu Đình Vũ đi vào biệt thự, đến phòng mình lấy bảo đao tổ truyền Dương Văn Đoàn mà Lê Vĩnh Thiên cho lúc trước rồi đi ra.
Lúc này trong phòng khách chỉ có một mình Nguyễn Tú Hằng đang xem ti vi.
Lê Tuyết Tương đang nấu cơm trong phòng bếp, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai thì đang ở trong phòng.
Triệu Đình Vũ giấu đao sau lưng, lặng lẽ đi qua phòng khách.
Mà Nguyễn Tú Hằng vì xem ti vi quá chăm chú nên cũng không phát hiện Triệu Đình Vũ ra ngoài mang theo đao.
Sau khi Triệu Đình Vũ ra khỏi biệt thự liền nhanh chóng xuống núi.
Lại Nhi biết lần này Triệu Đình Vũ đi động Chuột Bay vô cùng nguy hiểm, rất có thể một đi không trở lại.
Cô vẫn đưa mắt dõi theo bóng dáng Triệu Đình Vũ xuống núi, sau đó mới trở về biệt thự.
Qua một lúc sai, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai mới đi ra khỏi phòng.
Lúc này Lê Tuyết Tương cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, chuẩn bị ăn cơm.
“Hai anh em Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc đâu rồi? Đến giờ ăn cơm rồi mà sao không thấy đâu hết vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Mới vừa rồi em thấy Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc xuống núi.” Lại Nhi vội vàng nói.
“Cũng đã trễ thế này, bọn họ còn xuống núi là gì thế?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bọn họ nói muốn xuống núi đi chơi một lúc, tối nay không ăn cơm ở nhà, trễ một chút mới về.” Lại Nhi vì không để cho Lê Vĩnh Thiên biết được chuyện Triệu Vũ Ngọc đã bị người điện Thiên Cang bắt đi, Triệu Đình Vũ đã xuống núi đi cứu em gái liền đành phải cắn răng nói dối.