Lê Tuyết Tương trông thấy Long Chấn Tiêu ngồi cạnh mình, mặt lập tức đỏ tía tai, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Năm đó Long Chấn Tiêu nhẫn tâm như vậy, tuyệt tình đuổi bà ấy và con trai còn nhỏ ra khỏi nhà họ Long như vậy, bà ấy không thể nào dễ dàng tha thứ cho Long Chấn Tiêu.
Bà ấy thực sự không muốn ngồi chung một chỗ với Long Chấn Tiêu, bèn nói: “Xuất thân của tôi nghèo hèn, không xứng ngồi ở đây ăn cơm, tôi đến bàn cuối cùng ăn thôi!”
Lê Tuyết Tương vừa nói xong, đám người bà Chu, Chu Ly Bình, Kim Ngọc đều sợ hãi.
Bọn họ đều tưởng rằng Lê Tuyết Tương vẫn đang giận mình, cho nên không muốn ngồi ở bàn khách quý ăn cơm cùng bọn họ.
Bởi vì trước đây bọn họ đã từng nói rằng Lê Tuyết Tương không xứng để ngồi ở bàn khách quý ăn cơm!
Advertisement
Thực ra, Lê Tuyết Tương chẳng qua chỉ không muốn ngồi ăn cơm cùng với Long Chấn Tiêu, cho nên mới nói như vậy.
“Bà Long, bà là thông gia của chúng tôi, nếu như ngay cả bà cũng không xứng ngồi ở đây ăn cơm, vậy thì những người ở đây cũng chẳng có tư cách gì ngồi ở đây rồi.” Chu Ly Bình vội vàng nói.”
“Đừng gọi tôi là bà Long, tôi không phải là bà Long!” Lê Tuyết Tương chỉ cần nghe thấy xưng hô bà Long này sẽ tức giận.
Long Chấn Tiêu ở một bên trông thấy Lê Tuyết Tương ghét mình đến vậy, cũng vô cùng xấu hổ.
Advertisement
“Nếu không thì, để tôi đến bàn phía sau ăn!” Long Chấn Tiêu biết Lê Tuyết Tương không muốn ngồi ăn cơm cùng mình, rất thức thời nói rằng muốn ra bàn phía sau ngồi ăn.
“Ngài Long, ông là khách quý trong khách quý, tại sao lại đến bàn phía sau ăn được? Mau ngồi xuống, đừng có đi.” Bà Chu vội vàng nói.
“Nhưng mà…” Long Chấn Tiêu rất muốn nói, là Lê Tuyết Tương không muốn ông ngồi đây ăn cơm, nhưng lại cảm thấy nói ra như vậy lại không quá tốt.
“Hiện giờ Nhược Mai đang mang thai, chuyện vui vẻ như thế, mọi người đừng nói gì nữa, cứ ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm thật vui vẻ đi!” Lúc này Chu Thiệu Huy nói.
Ông đương nhiên biết rằng giữa Lê Tuyết Tương và Long Chấn Tiêu có ân oán, cũng hy vọng bọn họ có thể cùng hiểu cho nhau.
Lê Tuyết Tương vừa nghĩ tới Chu Nhược Mai đã mang thai, bản thân mình không bao lâu nữa đã có thể ôm cháu trai, trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không để ý đến Long Chấn Tiêu ngồi bên cạnh mình nữa.
Tuy rằng trước kia người nhà họ Chu từng mỉa mai bà ấy, thậm chí còn muốn đánh đuổi bà ấy đi, thế nhưng bà khá rộng lượng, cũng không để trong lòng.
Dù sao mình và nhà họ Chu cũng là thông gia, con trai của mình cưới con gái lớn nhà họ Chu, sau này muốn thường xuyên đến đi, những chuyện lặt vặt này không cần phải để tâm.
Hơn nữa, hiện giờ người của nhà họ Chu đã có thay đổi, đối xử với bản thân mình rất nhiệt tình. Nếu như mình còn để bụng chuyện khi trước, khó tránh ra vẻ bản thân quá hẹp hòi.
Đây là lần đầu tiên bà ấy và người nhà của con dâu gặp nhau, không muốn khiến bầu không khí quá bí bách.
Hôm nay còn là mừng thọ bảy mươi tuổi của bà Chu nữa, không thể khiến nhà người ta mất vui được, nếu như mình tức giận bỏ đi trước mặt nhiều khách khứa như vậy, người nhà họ Chu nhất đính sẽ rất lúng túng.
Bà ấy là một người luôn đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ.
Bà ấy có thể rộng lượng đối với người của nhà họ Chu, thế nhưng không thể làm như vậy với nhà họ Long.
Bởi vì năm ấy, nhà họ Long khiến bà tổn thương quá sâu sắc, không phải nói tha thứ là có thể tha thứ.
Long Chấn Tiêu trông thấy Lê Tuyết Tương không phản đối, ông ấy cũng không đi nữa, bèn ngồi xuống.
Lê Vĩnh Thiên mấy năm nay ở nhà họ Chu, cũng đã quen với việc bị châm chọc từ lâu, trông thấy người của nhà họ Chu đã rất nhiệt tình với mẹ của mình, anh cũng không để những chuyện lúc trước trong lòng nữa
Hiện giờ mẹ mình đã ngồi xuống dùng cơm, anh đương nhiên cũng không hi vọng mẹ sẽ rời đi.
Vì vậy, mọi người bắt đầu ngồi chung một chỗ ăn cơm.
“Nhược Mai, cô mang thai lúc nào vậy?” Đang trong bữa tiệc, Chu Ly Bình hỏi Chu Nhược Mai.
Mặt của Chu Nhược Mai lập tức đỏ lên, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Bởi vì cô biết mình vốn không hề mang thai!
Thế nhưng, cô lại không muốn nói ra sự thật, khiến cho mọi người thất vọng.
“Nhược Mai, con đừng xấu hổ, mang thai là chuyện mà phụ nữ nhất định phải trải qua, có gì mà xấu hổ cơ chứ? Mau nói cho thím hai biết, rốt cuộc thì con mang thai đã mấy tháng rồi?” Kim Ngọc cũng hỏi.
Chu Nhược Mai không thể nào trả lời mấy câu hỏi này, đành phải đổ bài toán khó này cho Lê Vĩnh Thiên: “Chuyện này, mọi người hỏi Lê Vĩnh Thiên đi ạ!”
Cô thật ra cũng muốn mang thai, thế nhưng Lê Vĩnh Thiên không hề gieo giống, cô cũng chẳng có cách nào cả. Hiện giờ, đúng lúc đổ hết tội lên người anh, xem anh nói như thế nào!
Lê Vĩnh Thiên vẫn luôn im lặng ăn cơm, nghe thấy Chu Nhược Mai nói vậy, lập tức sửng sốt. Mình không nói lời nào, vậy mà cũng trúng đạn?
Quả nhiên, mọi người nghe thấy Chu Nhược Mai nói như vậy, đều nhao nhao chuyển mũi nhọn về phía Lê Vĩnh Thiên:
“Vĩnh Thiên, Nhược Mai ngại nói, vậy thì con nói đi! Con khiến Nhược Mai mang thai khi nào thế?”
“Đúng vậy! Mau nói cho mọi người biết, rốt cuộc thì Nhược Mai đã mang thai mấy tháng rồi?”
“Một người đàn ông như con, chẳng lẽ còn ngại nói ra sao? Mau nói nhanh!”
…
Lê Vĩnh Thiên đối mặt với những câu hỏi của mọi người, lập tức thấy đầu óc nhức nhối: “Mọi người cứ nhiều chuyện như thế làm gì?”
“Biết được Nhược Mai mang thai mấy tháng, chúng ta có thể dự đoán ngày sinh của con bé đấy!”
“Không phải chúng ta nhiều chuyện, mà là quan tâm. Biết thời gian Nhược Mai mang thai, chúng ta có thể làm đồ bổ tương ứng cho con bé ăn.”
“Đừng có làm thần làm bí như thế nữa, việc này cũng không phải chuyện không ai nhận ra, con mau nói đi!”
Mọi người mồm năm miệng mười nói.
Không nhận được một đáp án, mọi người tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Thậm chí cả Long Chấn Tiêu, cũng hơi nóng nảy chờ đợi đáp án từ Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên đã thành mục tiêu công kích của mọi người, không cho một câu trả lời hợp lý, thì không thể nào xuống được sân khấu, đành phải ra dáng có chuyện vô cùng lạ lùng, rõng rạc nói: “Mọi người đừng nôn nóng như vậy, thật ra Nhược Mai mới vừa mang thai không lâu, chuyện này, bọn con cũng mới biết hai ngày nay thôi.”