Nghe thấy quốc vương Long Quốc kiên quyết muốn cách chức Lê Vĩnh Thiên như vậy, mấy người văn võ đại thần của Long Đô cũng không dám cầu xin thay cho Lê Vĩnh Thiên nữa.
Dưới tình huống như thế này, nếu như tiếp tục bảo vệ Lê Vĩnh Thiên nữa, thì sẽ là chống đối với quốc vương Long Quốc, rước lấy họa vào thân!
Bọn họ đều là những người hiểu thời thế, đã nhìn ra được lần này không thể cứu vớt được Lê Vĩnh Thiên nữa rồi.
Advertisement
Mà Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh ra sống vào chết với Lê Vĩnh Thiên nhiều năm như vậy, là một trong những mãnh tướng dưới trướng của Lê Vĩnh Thiên, bọn họ nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên bị cách chức, vô cùng sốt ruột mà nói: “Quốc vương Long Quốc! Toàn bộ những việc mà hộ soái Lê làm, đều là vì Long Quốc, xin quốc vương Long Quốc xuống tay nhẹ nhàng, đừng cách chức của Hộ soái Lê!”
“Lê Vĩnh Thiên không chịu thay đổi tính xấu, vẫn thích đi gây chiến như năm năm trước, gây chiến thành thói quen, đã không còn thích hợp đảm nhiệm chức hộ soái bảo vệ nữa rồi!” Quốc vương của Long quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc, ra quân viễn chinh là chủ ý của ngài mà! Trước đây hộ soái Lê phản đối việc ra quân viễn chinh, sao lại có thể nói là hộ soái Lê gây chiến được chứ?” Phạm Cương nói.
Advertisement
Ngụy Nghiêm nghe thấy Phạm Cương nói như vậy, nhất thời có chút không biết nói gì để chống chế.
Bởi vì lần ra quân sát phạt Sư Quốc này, thực sự là chủ trương của quốc vương Long Quốc!
Mà vừa nãy ông ta lại để cho quốc vương Long Quốc nói Lê Vĩnh Thiên là đi gây chiến, gây chiến thành thói quen, thì có chút tự mâu thuẫn rồi!
Ngụy Nghiêm không biết nói gì để chống chế, thì tự nhiên quốc vương nước Long Quốc cũng không biết nói gì chống chế.
Bởi vì lời nói của quốc vương Long Quốc là chịu sự giật dây của Ngụy Nghiêm.
Ngụy Nghiêm suy nghĩ một hồi, lại dùng mê thuật để làm cho quốc vương Long Quốc nói: “Mặc dù ra binh sát phạt Sư Quốc là chủ trương của tôi, nhưng tôi không có chủ trương chỉ vì lợi ích trước mắt, mà một mình đi vào trong thủ đô của Sư Quốc!”
“Tôi đã nhận ra được nguy hiểm, liên tục gửi long bài lệnh, ra lệnh cho Lê Vĩnh Thiên lui quân. Mà Lê Vĩnh Thiên lại hết lần này đến lần khác kháng chỉ, cố chấp không lui binh, suýt nữa làm cho toàn bộ tướng sĩ của tôi bị diệt.”
“Lệnh vua như núi, người lính phải làm theo chức trách của mình! Lê Vĩnh Thiên lại liên tục chống lệnh của long bài lệnh, ngay cả mệnh lệnh của tôi cũng dám cãi lại, nếu như như vậy mà còn không cách chức, thì sau này tôi phải thu phục dân chúng như thế nào? Ai còn nghe chỉ thị của tôi nữa?”
Ngụy Nghiêm làm cho quốc vương Long Quốc nói những lời này cũng đều là hợp tình hợp lý, không hề có chút sơ hở nào.
“Quốc vương Long Quốc, hộ soái Lê chỉ huy binh lính, đã lập nhiều chiến công cho Long Quốc, cũng đã nhiều lần cứu ngài, đó là thương thì đau mà hận thì nhanh, chắc chắn các nước địch sẽ nhân cơ hội này mà xâm chiếm Long Quốc ta, đến lúc đó thì ai có thể ngăn cản được quân địch?” Phạm Cương nói.
“Ngoài Lê Vĩnh Thiên ra thì tôi còn có bốn người hộ soái nữa, vị hộ soái nào cũng có thể ngăn cản được quân địch!” Quốc vương Long quốc nói.
Lúc này Hà Ngọc Vinh nói: “Quốc vương Long quốc, hộ soái Lên là hộ soái bảo vệ đứng đầu Long Quốc, năng lực hơn hẳn so với bốn vị hộ soái còn lại. Lần năm nước liên minh xâm chiếm Long Quốc, hộ soái Lê Nam chinh Bắc chiến, đánh đuổi quân địch, đây là bằng chứng thuyết phục nhất. Xin Quốc vương Long Quốc niệm tình hộ soái Lê có quân đánh lùi địch, mà xử nhẹ tội, giữ lại chức cho anh ấy.”
“Hà Ngọc Vinh, cô chỉ là một đội trưởng nhỏ bé của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng mà cũng dám cãi lại tôi, để bảo vệ Lê Vĩnh Thiên hả?” Quốc vương Long Quốc tức giận mà nói.
“Quốc vương Long Quốc, mặc dù Hà Ngọc Vinh chỉ là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, nhưng lần này một mình cô ấy lẻn vào Sư Quốc, ám sát thành công vua của Sư Quốc, cũng là người có công mà!” Phạm Cương nói.
Ngụy Nghiêm thấy cứ nói như vậy thì không biết bao giờ mới nói xong, chắc sẽ không nói lại mấy người này, lập tức dùng mê thuật làm cho quốc vương Long Quốc nói: “Được rồi, các người đừng nói gì nữa! Ý tôi đã quyết rồi, cách chức hộ soái bảo vệ của Lê Vĩnh Thiên, và hủy bỏ vị trí thái tử, giáng thành dân thường! Nếu ai còn dám nhiều lời, thì sẽ bị cách chức giống như là Lê Vĩnh Thiên!”
Ngụy Nghiêm để cho Quốc vương Long Quốc nói xong câu này, trong lòng lập tức trở nên vô cùng căng thẳng. Bởi vì nếu như Lê Vĩnh Thiên và Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh không phục, thậm chí là chống đối lại thì ông ta lập tức lấy tội làm phản, bảo người của Điện Thiên Cang ở đây gi3t chết Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh tại chỗ.
Ông ta rất không muốn gi3t chết Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh ở đây, dù sao bọn họ cũng là những người có công, nếu như bị giết ngay tại đây, chắc chắn sẽ làm cho các vị văn võ đại thần và bốn vị hộ soái nghi ngờ.
Theo kế hoạch của ông ta, là đầu tiên cách chức hộ soái bảo vệ của Lê Vĩnh Thiên, tước quyền cầm binh của anh, sau đó lại phái cao thủ của Điện Thiên Cang đi ám sát Lê Vĩnh Thiên.
Đến lúc đó, Lê Vĩnh Thiên chết dưới kiếm của kẻ ám sát, sẽ không ai biết là ai đang giật dây phía sau.
Kẻ thù của Lê Vĩnh Thiên nhiều như vậy, người khác sẽ cho rằng là sát thủ của nước địch làm.
Nếu như Lê Vĩnh Thiên và Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh dám làm phản ngay tại đây, vậy thì chỉ đành do họ uy hiếp sự an toàn của quốc vương Long quốc, nên gi3t chết bọn họ ngay tại đây. Đây là một hành động bất đắc dĩ mà thôi!
Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh còn muốn cầu xin cho Lê Vĩnh Thiên nữa, Lê Vĩnh Thiên vội ngăn bọn họ lại: “Các người không cần nói đỡ thay tôi, tôi chống lại thánh chỉ của quốc vương Long Quốc và long bài lệnh, tự làm thì tự chịu, chấp nhận bị trừng phạt cách chức!”
Lê Vĩnh Thiên vừa nói xong, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh và các văn võ đại thần có mặt ở đây đầu vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì từ đầu đến cưới, Lệ Vĩnh Thiên không hề biện hộ cho mình một câu nào, mà trực tiếp chấp nhận sự trừng phạt này!
Phải biết là, chức vị hộ soái bảo vệ đứng đầu Long Quốc này, là dưới một người nhưng trên vạn người đấy!
Đó là chức vị mà bao nhiêu người cả nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến, mà Lê Vĩnh Thiên bị quốc vương Long Quốc cách chức, lại không thèm biện hộ cho mình câu nào, mà đã trực tiếp vứt bỏ chức vị này!
Thực ra, Lệ Vĩnh Thiên không biện hộ cho mình, vì anh đã âm thầm quan sát sự bất thường của quốc vương Long Quốc, và sự kỳ lạ của những thị vệ tràn đầy sát khí đang ẩn nấp xung quanh kia.
Anh cũng biết được, những tên thị vệ này không phải là những người thị vệ trước đây, mặc dù giọng nói của quốc vương Long Quốc không hề thay đổi, vẫn giống hệt như con rối, khác rất nhiều so với trước đây!
Anh quyết định chấp nhận kết quả này trước đã, lấy lùi làm tiến, đợi điều tra rõ hết toàn bộ tình hình rồi nói tiếp!