Ba bố con Ngụy Nghiêm, Ngụy Nguyên Trác, Ngụy Nguyên Tùng nhìn thấy cuối cùng Lê Vĩnh Thiên cũng đến, trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng rất lo lắng.
Bởi vì Lê Vĩnh Thiên là một hộ soái bảo vệ dưới một người trên vạn người, chiến tích đánh trận của anh ấn tượng đến nỗi đã làm chấn động cả thế giới!
Ngay cả khi anh không mang theo bất kỳ tùy tùng hay vũ khí nào vào cung điện, nhưng trên người anh cũng tỏa ra khí chất khiến cho người khác lạnh thấu xương làm cho Ngụy Nghiêm và con trai ông ta có cảm giác có một áp lực vô hình.
Bọn họ có tật giật mình, lo lắng rằng Lê Vĩnh Thiên sẽ nhìn ra những sơ hở.
Advertisement
Một khi Lê Vĩnh Thiên, hộ soái bảo vệ này nhìn thấy những sơ hở, hậu quả sẽ rất khôn lường!
Khi Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh bước vào, toàn bộ Long Cung trở nên im lặng.
Yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân của họ.
Advertisement
Các văn võ đại thần của Long Đô cũng cảm thấy bầu không khí lần này khác hẳn, như có một luồng không khí căng thẳng vô hình.
Không ai trong số họ biết điều gì đã xảy ra.
Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh đi đến giữa hội trường và quỳ một chân xuống.
“Mạt tướng kính chào Quốc vương Long Quốc!” Lê Vĩnh Thiên và Phạm Cương đồng thanh nói.
“Hà Ngọc Vinh kính chào Quốc vương Long Quốc!” Hà Ngọc Vinh nói.
Ngụy Nghiêm vội vàng âm thầm đọc thần chú, bắt đầu điều khiển suy nghĩ của Quốc vương Long Quốc.
“Hộ soái Lê, tướng quân Phạm, đội trưởng Hà, mau bình thân đi!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Tạ ơn Quốc vương Long Quốc!” Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh đồng thanh, rồi đứng dậy.
Lúc này, Ngụy Nghiêm bắt đầu dùng thuật mê hoặc Quốc vương Long Quốc chất vấn Lê Vĩnh Thiên: “Hộ soái Lê, tôi đã ban hành chiếu chỉ ra lệnh cho anh rút lui, đồng thời đã ban hành liên tiếp bảy mệnh lệnh Long bài lệnh. Sao anh vẫn còn chậm chạp chưa rút lui?”
“Quốc vương Long Quốc, quân đội của chúng ta ngày càng thắng lợi, thế như chẻ tre. Tình hình rất tốt. Chúng ta nên thừa thắng xông lên chinh phục Sư Quốc, chứ rút lui quân chỉ khiến cho chiến tích trước kia của chúng ta trở nên vô ích!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“To gan! Anh thật sự xem nhẹ thực lực của Sư Quốc, để một đội quân đơn độc tiến sâu vào nội địa của quân địch, gần như đặt quân đội ta vào hoàn cảnh không thể trở lại được! Một khi kẻ thù bao vây quân đội ta từ mọi phía, quân đội ta sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!” Quốc vương Long Quốc tức giận nói.
Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh, và các văn võ đại thần của Long Đô có mặt đều bị sốc khi thấy quốc vương Long Quốc đột nhiên nổi giận với Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên với tư cách là hộ soái bảo vệ đứng đầu Long Quốc, đã lập nên vô số chiến tích quân sự cho Long Quốc, và cũng nhiều lần cứu giúp Quốc vương Long Quốc. Quốc vương Long Quốc luôn coi trọng Lê Vĩnh Thiên, chưa bao giờ nổi giận quá mức với Lê Vĩnh Thiên như vậy.
Lần này, khi Lê Vĩnh Thiên trở về sau một trận chiến thắng lợi, quốc vương Long Quốc không những không khen ngợi anh mà còn nổi giận đối với anh, điều này thực sự không bình thường và hoàn toàn không như tưởng tượng của bọn họ.
Ngay cả Lê Vĩnh Thiên cũng không ngờ tới!
“Quốc vương Long Quốc, tôi…” Lê Vĩnh Thiên muốn giải thích.
Nhưng quốc vương Long Quốc do Ngụy Nghiêm điều khiển nên sẽ không cho Lê Vĩnh Thiên có cơ hội giải thích: “Lê Vĩnh Thiên, anh quá tự cao tự đại, không màng đến vua, ngó lơ long bài lệnh của tôi! Tôi quyết định tước đi quyền cầm binh của anh, cách chức vụ hộ soái bảo vệ của anh, giáng xuống làm dân thường.”
Ngay khi lời nói của quốc vương Long Quốc nói ra, ngoại trừ Ngụy Nghiêm và các con trai của ông ta và những người ngoài Điện Thiên Cang, đều kinh ngạc không nói nên lời!
Không ai có thể nghĩ đến viện quốc vương Long Quốc lại đột ngột cách chức hộ soái bảo vệ của Lê Vĩnh Thiên.
“Quốc vương Long Quốc, Hộ soái Lê đã lập công lớn cho Long Quốc. Dù lần này trái với thánh chỉ, nhưng có thể lấy công chuộc tội, không cần cách chức hộ soái bảo vệ đâu!” Một vị tướng tiến lại nói đỡ, cố gắng bảo vệ Lê Vĩnh Thiên.
“Đúng vậy! Quốc vương Long Quốc, mặc dù lần này Hộ soái Lê làm trái thánh chỉ, nhưng đều có nguyên nhân của nó. Hộ soái Lê bất chấp thánh chỉ vì muốn chinh phục Sư Quốc, là vì tạo dựng sự nghiệp của Long Quốc, thực hiện kế hoạch thống trị của Quốc vương Long Quốc. Tội không đến nỗi bị bãi nhiệm!” Một vị tướng khác cũng tiến lên can ngăn bảo vệ Lê Vĩnh Thiên.
“Tất cả các người không cần phải nói giúp cho Lê Vĩnh Thiên! Lê Vĩnh Thiên không chỉ không chấp hành thánh chỉ, anh ta còn phớt lờ long bài lệnh của tôi. Anh ta đã hành động rất to gan, không có kỷ luật. Nếu không bị trừng phạt, tương lai lấy gì làm gương. Uy nghiêm của tôi sẽ để ở đâu? ” Quốc vương Long Quốc nói.
Lúc này, Phạm Cương nói: “Nhưng cuối cùng hộ soái Lê đã tuân theo lệnh của ngài, rút quân khi nhận Long bài lệnh thứ bảy!”
“Cuối cùng dưới áp lực, Lê Vĩnh Thiên cũng phải rút quân, nhưng anh ta đã liên tiếp khăng khăng làm trái với Long bài lệnh! Nhìn thấy Long bài lệnh như nhìn thấy tôi, Lê Vĩnh Thiên đã ngó lơ liền sáu mệnh lệnh của Long bài lệnh, gần như tội mưu phản! Nể tình Lê Vĩnh Thiên đã lập vô số chiến tích, tôi đã miễn cho anh ta tội chết, không tịch thu gia sản của anh ta, chỉ bãi nhiệm chức vụ của anh ta, đó đã là một sự ban ơn rồi! “
Ngụy Nghiêm là bộ trưởng bên cạnh Quốc vương Long Quốc, ông ta biết rõ cách ăn nói và giọng điệu của Quốc vương Long Quốc, những lời ông ta điều khiển Quốc vương Long Quốc nói ra đúng là ngoài sức tưởng tượng của các vị tướng, nhưng cũng có lý, vì vậy không ai nghĩ rằng Quốc vương Long Quốc bị người khác điều khiển.
“Quốc vương Long Quốc, hộ soái Lê đã thắng trận lần này,cũng có công đánh dẹp giặc Sư Quốc, nhưng anh ấy lại bị cách chức. Sợ rằng điều này sẽ làm trái tim của các tướng lĩnh bị nguội lạnh!”Lại một vị tướng khác lên tiếng nói đỡ.
“Mặc dù Lê Vĩnh Thiên thắng trận lần này, nhưng chỉ là nhờ may mắn! Tính tình anh ta quá kiêu ngạo, không ai sánh bằng, đã không còn thích hợp để lãnh đạo trận chiến nữa! Nếu không sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị đánh bại!”
Khi các vị tướng nói giúp cho Lê Vĩnh Thiên, Lê Vĩnh Thiên vẫn im lặng.
Anh đang bí mật quan sát tình hình xung quanh, bởi vì anh cảm thấy lần trở lại hoàng cung này rất khác thường, đặc biệt là thị vệ, đều tỏa ra sát khí!
“Quốc vương Long Quốc, dù sao thì hộ soái Lê dụng binh như thần, trăm trận trăm thắng, bất khả chiến bại. Nếu bị cách chức, đây chẳng khác nào là tự chúng ta hủy đi Trường Thành, tự cắt đi một cánh tay đắc lực. Ở Long Quốc không có ai được như Lê Vĩnh Thiên, một hộ soái bảo vệ khiến quân địch nghe tên đã sợ hãi, lỡ như quân địch có ý định xâm chiếm Long Quốc chúng ta lại lần nữa thì phải làm sao?” Một vị tướng khác nói.
“Đại Long quốc của ta có đầy đủ tài năng và lực lượng mạnh như vậy. Dù không có Lê Vĩnh Thiên, vẫn sẽ rất mạnh! Những ai giống như Lê Vĩnh Thiên, dám chống lại Long bài lệnh, thì cũng phải nghiêm trị mà răn đe.” Quốc vương Long Quốc nói.