Sau khi Ngụy Nghiêm tìm được Quốc vương Long Quốc đã dùng một loại thuật mê thuật khiến cho Quốc vương Long Quốc phải gọi điện thoại cho Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên thấy Quốc vương Long Quốc gọi đến, lập tức nghe máy: “Quốc vương Long Quốc, xin hãy đưa ra chỉ thị.”
Advertisement
“Hộ soái Lê, anh không cần thu quân về Long Cung.” Quốc vương Long Quốc nói.
Advertisement
“Quốc vương Long Quốc, không phải ngài kiên quyết muốn tôi thu quân trở về sao? Sao giờ lại bảo tôi không cần thu quân?” Lê Vĩnh Thiên khó hiểu với sự thay đổi thất thường của Quốc vương Long Quốc.
“Anh dẫn hơn mười vạn binh lính quay về đây, thì làm sao mà Long Cung có thể chứa nhiều binh lính như vậy?” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc, tôi phải làm sao đây? Hay là tôi mang binh lính quay về Sư Quốc?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Không được! Vì tránh để Sư Quốc trả thù, đột ngột tấn công vào phía bắc của chúng ta, tôi quyết định, mang toàn bộ sư đoàn dũng sĩ, thiết huyết sư, thiết kỵ sư đến phía bắc, để đối phó với Sư Quốc!” Quốc vương Long Quốc nói.
“Vâng!” Lê Vĩnh Thiên cảm thấy những gì Quốc vương Long Quốc vừa nói rất có lý, liền đồng ý làm theo.
“Ba mươi vạn quân phía bắc cùng với mười vạn quân Trung Nguyên, sẽ cùng anh đến phía bắc để ngăn chặn kẻ địch.” Quốc vương Long Quốc còn nói thêm.
“Vâng.” Lê Vĩnh Thiên vốn không có ý định mang quân phía bắc và quân Trung Nguyên về Long Cung.
Bởi vì bọn họ không phải quân của mình, quân phía bắc thì phải ở lại phía bắc phòng thủ. Mà quân Trung Nguyên được phái đến phía bắc để ngăn cản quân địch, làm sao có thể dễ dàng mang đi được?
Sau khi Lê Vĩnh Thiên tắt điện thoại, Phạm Cương liền hỏi: “Hộ sóai, Quốc vương Long Quốc nói gì vậy?”
“Quốc vương Long Quốc bảo tôi mang toàn bộ sư đoàn dũng sĩ, thiết huyết sư, thiết kỵ sư ở lại phía bắc, ngăn chặn quân địch từ Sư Quốc sang trả thù, tấn công vào phía bắc của chúng ta.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái, lần này thái độ của Quốc vương Long Quốc rất bất thường, nếu anh không mang quân quay về Long Cung không chừng sẽ có nguy hiểm đấy.” Phạm Cương lo lắng nói.
“Có gì nguy hiểm chứ? Vua bảo bề tôi chết, bề tôi không thể không chết. Nếu Quốc vương Long Quốc muốn xử lý tôi, tôi có dẫn theo binh lính trở về đi nữa thì có thể chống lại sao?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái nói cũng có lý, mong là do tôi nghĩ quá nhiều thôi.” Phạm Cương nói.
“Hộ soái, tôi có một dự cảm không lành, lần này anh một mình quay về tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Yên tâm đi, Quốc vương Long Quốc không có ý kiến gì về việc lui binh cả, với lại Quốc vương Long Quốc rất khoan dung độ lượng, sẽ không xử phạt tôi đâu.” Lê Vĩnh Thiên rất hiểu Quốc vương Long Quốc, cảm thấy rằng anh ta sẽ không xử phạt mình vì đã chống lại bảy long bài lệnh.
“Quốc vương Long Quốc sẽ không xử phạt anh vì chuyện này, nhưng chỉ sợ có người gian xảo ở phía sau châm ngòi thổi gió, giật dây Quốc vương Long Quốc, khiến Quốc vương Long Quốc đâm lao phải theo lao, rơi vào thế khó xử, nên không thể không phạt anh.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Việc Quốc vương Long Quốc bảo tôi mang binh lính đóng quân ở phía bắc rất hợp tình hợp lý. Nhưng Quốc vương Long Quốc bảo tôi quay về, cho dù biết rõ có thể sẽ bị xử phạt đi nữa thì tôi cũng không thể không quay về! Nếu tôi không chịu trở về, thì lại có thêm tội kháng chỉ.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nếu như vậy thì cho đội đặc nhiệm Phượng Hoàng hộ tống anh về Long Cung đi! Nếu một mình anh trở về, nhỡ đâu trên đường gặp phải quân địch tấn công, vậy thì càng phiền toái.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Được, dù sao thì Quốc vương Long Quốc cũng không bảo đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không thể quay về Long Cung, anh ta chỉ bảo tôi đem dũng sĩ sư, thiết huyết sư cùng thiết kỵ sư đến phía bắc.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cảm ơn hộ soái!” Hà Ngọc Vinh không ngờ Lê Vĩnh Thiên lại đồng ý cho mình đi cùng anh quay về Long Cung nhanh như vậy.