Long Uy Chiến Thần

Chương 113: Mượn dao giết người






"Hắn ta mạnh như vậy kia à?" Tạ Ngọc Liên kinh hoảng.

"Vâng! Tứ Quan gia tài giỏi thế nào bà cũng biết. Vậy mà chẳng phải ông ấy cũng bị đánh bại bởi một cú đấm của Lê Uy Long trong ngày mừng thọ của bà đấy sao? Gã Lê Uy Long này thực sự vượt qua tưởng tượng của chúng ta! " Trương Minh Thọ tiếp tục giải thích.

"Nhưng bang Hổ Báo không có súng à? Dao kiếm của chúng ta không giết được hắn thế súng của bọn họ lại không thể làm gì được hắn ta sao?" Tạ Ngọc Liên hỏi lại.

"Tay chân của bang Hổ Báo đương nhiên phục kích hắn ta bằng súng. Nhưng bà có tưởng tượng nổi không, hắn ta dùng dao chặn đạn! Thực sự là dùng dao chặn đạn! Bao nhiêu khẩu súng nhằm thẳng về phía hắn mà bắn nhưng chỉ với một cây dao trong tay, hắn không hề xây xước đến cả cái móng chân! Hắn có sức mạnh vượt tầm chúng ta có thể nghĩ. Hình như không có gì mà hắn không thể làm được cả." Trương Minh Thọ gắng giải thích.

Tạ Ngọc Liên nghe mà mồ hôi lạnh tuôn ra đầy đầu. Bà ta đã sống gần hết đời mà chưa bao giờ nghe nói về một người mạnh mẽ như vậy trên đời!


Lúc này, Trương Minh Thọ nói tiếp: "Bà Trương, Lê Uy Long nói trong bữa tiệc mừng thọ của bà ngày hôm đó, bảy ngày sau hắn sẽ tổ chức một đám tang lớn cho cha nuôi Dương Văn Diệp của hắn và sẽ đến lấy mạng cậu Trương. Đến bây giờ thì tôi e rằng đó không phải là lời nói suông của hắn ta nữa! Bây giờ ba ngày đã trôi qua, chỉ còn lại có bốn ngày thôi. Bà phải tìm cách nhanh lên! "

Trương Minh Thọ nhắc nhở.

Mấy lời của Trương Minh Thọ như sét đánh ngang tai những người đang có mặt trong phòng. Nỗi sợ hãi về cái chết treo lơ lửng trên đầu chưa bao giờ hiển hiện rõ ràng đến thế!

Vốn chỉ cho rằng kẻ càn rỡ Lê Uy Long chỉ dọa dẫm một phen nhưng bây giờ tình hình đổi khác, không ai còn có thể nghĩ theo hướng đó nữa. Hắn đã dám cho Trương gia thời hạn bảy ngày thì hắn vô cùng tự tin rằng với bất cứ thủ đoạn nào hắn ta cũng có thể ra tay lấy mạng cháu đích tôn của Trương gia được!

"Làm sao bây giờ? Mẹ ơi, mẹ có cách gì không?! Nếu không Trương gia chúng ta sẽ thực sự bị hắn phá hủy!" Phan Hoài Lan khóc lóc thảm thiết.

"Bình tĩnh. Hoảng loạn thì được ích gì? Không phải là còn bốn ngày sao?" Tạ Ngọc Liên gắng bình tĩnh.

"Nhưng bốn ngày sẽ trôi qua trong chớp mắt, chúng ta không thể ngồi và chờ đợi được!" Phan Hoài Lan nói.

"Mẹ ơi, có vẻ như đến lúc con phải nhờ anh con giải quyết vấn đề này rồi." Lúc này, Trương Minh Nghị cũng nóng nảy xen vào.

"Anh trai của con đang nắm giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong thành phố. Theo mẹ chưa cần phải nhờ đến anh con đối phó với một Lê Uy Long này đâu." Tạ Ngọc Liên do dự.

"Gia đình họ Trương chúng ta sắp bị phá hủy trong tay kẻ khác. Con không nhờ anh ấy vào lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa?" Trương Minh Nghị lo lắng không yên.


"Con không hiểu, con cẩn thận một thì những người nắm quyền cao chức trọng như anh của con còn phải cẩn thận hơn gấp trăm lần. Vị trí càng cao thì làm gì cũng càng nguy hiểm. Mỗi bước đi của anh con giống như đi trên băng mỏng. Một chút bất cẩn thôi là rơi xuống vực thẳm ngay, con có hiểu không? Anh con là một tài năng hiếm gặp vì thế đừng vội vàng đưa anh con ra gánh lấy những rủi ro như thế này!" Tạ Ngọc Liên tính toán.

"Không nhờ đến anh con thì mẹ đã nghĩ đến một cách nào khác chưa" Trương Minh Nghị càng sốt ruột hơn.

"Ừm. Mẹ nghĩ ra cách này. Chắc chắn sẽ ổn!" Tạ Ngọc Liên mỉm cười nói.

"Cách gì?" Trương Minh Nghị tò mò hỏi.

"Gần đây Lê Uy Long đã giết rất nhiều người. Tối nay hắn lại giết thêm hàng trăm người nữa. Vậy thì chúng ta có thể nhờ pháp luật vào cuộc. Cảnh sát có súng. Hắn ta có dám chống lại người thi hành công vụ không? Mà một khi đã rơi vào tay cảnh sát rồi thì chúng ta thiếu gì cách để trừ khử hắn!"

Những lời Tạ Ngọc Liên vừa nói khiến tất cả vỡ òa.

"Bà Trương thực sự cao minh!"

"Bà nội muốn lợi dụng pháp luật để thoát khỏi Lê Uy Long!"

"Kế hoạch của bà nội thật tuyệt vời vô cùng!"


"Cảnh sát đương nhiên có thể nổ súng khi cần thiết!"

"Hắn ta giờ có mọc cánh cũng không thoát được. Tội lỗi của hắn quá tàn ác, quá rõ ràng. Hắn có chạy lên trời cũng không thoát nổi!"

"Lâu nay Trương gia chúng ta có mối quan hệ tốt với Giám đốc công an thành phố Hoàng Minh Yên. Nhờ ông ta thêm chút thì ắt hẳn ông ta sẽ có lời với cấp dưới. Chúng ta có thể yên tâm rồi. Tên Lê Uy Long hãy chờ mà ăn cơm tù trong tương lai!"

‘Chắc gì hắn còn cơ hội ăn cơm tù! Ha… ha…’

Cả hội tranh nhau nói, không ngừng tán thưởng âm mưu mượn dao giết người giết người của bà Trương Tạ Ngọc Liên.

Lúc này, Tạ Ngọc Liên mỉm cười và nói: "Thôi đừng nói chuyện vớ vẩn nữa. Nhanh chóng giúp ta sắp xếp một cuộc gọi tới Giám đốc Hưng ngay!".