Long Uy Chiến Thần

Chương 1118




“Được rồi, cô đã muốn ra trận giết địch thì cứ việc. Tuy nhiên, phải chú ý an toàn. Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không thể thiếu cô được.” Thấy Hà Ngọc Vinh h@m muốn chiến đấu mạnh mẽ như vậy, Lê Vĩnh Thiên đành phải đồng ý.

“Cảm ơn hộ soái, tôi sẽ không sao đâu, khi nào thì chúng ta bắt đầu tấn công thành phố?” Hà Ngọc Vinh hỏi.

“Hiện tại bắt đầu tấn công thành, nhưng trước tiên sư đoàn dũng sĩ và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của cô sẽ án binh bất động.” Tiêu Vĩnh Thiên nói.

“Tại sao đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của chúng tôi phải án binh bất động?” Hà Ngọc Vinh hỏi.

Advertisement

“Bởi vì phòng ngự của đối phương quá mạnh, cho nên trước tiên để dũng sĩ sử dụng pháo hạng nặng để phá hủy phòng ngự của đối phương. Nếu để đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của cô tấn công ngay bây giờ. Không phải là đem cô ra làm bia đỡ đạn sao?” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Tôi hiểu. Đợi đến khi thời cơ thích hợp, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của chúng tôi sẽ trở lại.” Hà Ngọc Vinh nói.

Advertisement

“Hiểu được vậy là tốt rồi, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của cô thích hợp cho các trận đặc công chiến đấu quy mô nhỏ. Đối với trường hợp này, trước hết hãy giao cho dũng sĩ đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng!”

“Phạm Cương!” Lê Vĩnh Thiên bắt đầu gọi Phạm Cương.

“Đây!” Phạm Cương bước lên ngay lập tức.

“Đưa thanh kiếm cho tôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng!” Phạm Cương ngay lập tức đưa Tiểu Thính Vũ Lâu cho Lê Vĩnh Thiên.

Lê Vĩnh Thiên giơ thanh thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu lên cao, chỉ lên trời, sau đó hét lên: “Dũng sĩ nhận lệnh!”

Tất cả những dũng sĩ của Sư đoàn dũng sĩ đứng dậy ngay lập tức.

“Tấn công!” Lê Vĩnh Thiên hướng thần kiếm về phía trước và hét lên.

Khi dũng sĩ nghe được lệnh tấn công thành, lập tức bắn hàng vạn phát đại bác.

Trong phút chốc, vô số đạn pháo ầm ầm phóng ra, tấn công vào cổng phía đông của thủ đô Vương quốc Sư tử.

“Bùm bùm bùm bùm bùm bùm…”

Những quả đại bác tiếp tục nổ ở cổng phía đông của thủ đô Sư Quốc.

Cổng thành phía Đông của quân địch lần lượt bị nổ tung.

Tuy nhiên, quân địch từ lâu đã thấy binh mã của Lê Vĩnh Thiên đến cổng thành phía Đông, nhiều quân địch đã làm tốt chuẩn bị, thấy sư đoàn dũng sĩ nổ súng, bọn chúng cũng lập tức bắn trả.

Một trận chiến lớn cứ như vậy diễn ra.

Lúc này, quốc vương của Sư Quốc vẫn đang nói chuyện điện thoại với vị tướng dẫn đầu hai trăm ngàn binh mã quân đội Trung Nguyên của Long Quốc thì ông ta nhất thời hoảng sợ khi nghe tiếng nổ bom dữ dội từ phía đông của thủ đô.

“Tôi sẽ không nói chuyện với ông được nữa, hiện tại tiếng đạn pháo nổ ra mãnh liệt từ phía đông thủ đô, hẳn là Lê Vĩnh Thiên đã bắt đầu tấn công thành phố.” Quốc vương của Sư Quốc mới nói.

“Được rồi, quốc vương của Sư Quốc, tôi cũng muốn chỉ huy binh mã của chúng ta để chiến đấu chống lại quân đội Trung Nguyên. Ngài nhất định phải bảo vệ thủ đô. Chờ khi tôi tiêu diệt được quân Trung Nguyên, tôi sẽ lập tức quay về chi viện, cùng ngài nội ứng ngoại hợp tiêu diệt Lê Vĩnh Thiên!” Tướng quân nói.

“Được!”

Sau khi quốc vương của Sư Quốc mới gác máy, tướng quân thủ thành đã gọi điện đến.

“Quốc vương của Sư Quốc, Lê Vĩnh Thiên đã bắt đầu tấn công thành phố!” Tướng quân thủ thành nói.

“Tôi đã nghe thấy tiếng súng, trận chiến bây giờ thế nào?” Quốc vương của Sư Quốc mới hỏi.

“Các nơi phòng ngự của chúng tôi vẫn tốt lắm, hiện tại chúng tôi vẫn có thể chống chọi được với Lê Vĩnh Thiên. Tuy nhiên, nếu chúng tôi bị chúng bắn phá quá lâu, phòng ngự sớm muộn gì cũng sẽ bị phá hủy.” Tướng quân thủ thành nói.

“Đừng hoảng sợ, cứ đợi hai trăm ngàn binh mã mà tôi cử đi tiêu diệt quân Trung Nguyên, lập tức sẽ quay lại cùng với chúng ta nội ứng ngoại hợp tấn công Lê Vĩnh Thiên. Ông phải cố gắng trụ được.” Quốc vương của Sư Quốc mới nói.

“Khi nào thì họ trở lại?” Tướng quân thủ thành hỏi.

“Sẽ không lâu đâu. Bây giờ bọn họ đang chiến đấu với quân Trung Nguyên. Với hai trăm ngàn quân của chúng ta chống lại quân Trung Nguyên chỉ có một trăm ngàn, chúng ta chắc chắn có thể tiêu diệt được chúng.” Tân quốc vương của Sư Quốc nói.

“Vâng, theo tình hình hiện tại, không thể để Lê Vĩnh Thiên đột phá cửa đông của chúng ta nhanh như vậy được.” Tướng quân thủ thành nói.

“Ừ, ông có thể nhanh chóng chỉ huy binh lính chiến đấu, chỉ cần ông có thể ngăn cản Lê Vĩnh Thiên ở ngoài cổng thành, ông sẽ lập công lớn!” Quốc vương của Sư Quốc mới nói.

“Vâng!”