Long Uy Chiến Thần

Chương 1117




Sau khi tân quốc vương của Sư Quốc vừa cúp điện thoại, ông ta lập tức gọi cho vị tướng đang giao chiến khốc liệt với quân Trung Nguyên của Long Quốc.

“Quốc vương của Sư Quốc, có chuyện gì vậy?” Vị tướng hỏi.

Advertisement

“Lê Vĩnh Thiên đang dẫn đầu dũng sĩ đến tấn công thủ đô của chúng ta!” Tân quốc vương của Sư Quốc mới nói.

Advertisement

“Cái gì? Lê Vĩnh Thiên dẫn dũng sĩ trực tiếp tấn công thủ đô của chúng ta sao?”

“Đúng vậy, Lê Vĩnh Thiên này quả thực là một kẻ điên, hắn ta dám tấn công thủ đô của chúng ta mà chỉ dẫn theo một mười vạn dũng sĩ!” Tân quốc vương của Sư Quốc mới nói.

“Tân quốc vương của Sư Quốc, Lê Vĩnh Thiên đánh trận là trăm trận trăm thắng. bất khả chiến bại, ngài phải cẩn thận!” Tướng quân nói.

“Tôi biết, vậy cho nên tôi lệnh cho ông hiện tại lập tức dẫn binh mã trở về tiếp viện cho thủ đô!” Tân quốc vương của Sư Quốc mới hạ lệnh.

“Quốc vương của Sư Quốc, chúng tôi hiện tại đang cùng Long quốc chiến đấu khốc liệt, không thể thoát ra được! Một khi rút lui, chúng tôi sẽ bị đối phương đuổi đánh, tổn thất rất nhiều!” Tướng quân nói.

“Ông dẫn theo hai trăm ngàn binh mã ra ngoài, hầu hết các bộ phận chủ lực chính là đều ở chỗ của ông. Nếu ông không rút lui để tiếp viện, thủ đô có thể thực sự không trụ được nữa. Một khi đất nước bị đánh bại bởi Lê Vĩnh Thiên, Sư Quốc liền diệt vong. Cái nào quan trọng hơn, cậu hẳn là nên rõ ràng!” Tân quốc vương của Sư Quốc chợt tỏ ra hơi bực bội khi thấy tướng quân không tuân theo mệnh lệnh của mình.

“Hai trăm ngàn quân mà tôi mang đi, sau một hồi chiến đấu khốc liệt, đã thương vong một nửa, bây giờ chỉ còn lại một trăm ngàn.”

“Cho dù chỉ còn lại một trăm ngàn, cũng phải trở về! Chỉ cần Lê Vĩnh Thiên tấn công thành, chúng ta có thể tiêu diệt Lê Vĩnh Thiên ở bên ngoài kinh thành!” Tân quốc vương của Sư Quốc mới nói.

“Tuy nhiên, hiện tại chúng ta đang giao chiến với quân địch, nếu chúng ta rút lui, quân lính tan rã, sẽ bị đối phương đuổi đánh. Lúc đó chúng ta còn chưa kịp rút binh về thủ đô, đã bị quân Trung Nguyên thừa thắng xông lên, diệt toàn bộ quân.” Tướng quân nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tân quốc vương của Sư Quốc cũng cảm thấy tướng quân nói có lý, nhất thời hoang mang lo sợ.

“Quốc vương của Sư Quốc, phòng ngự của thủ đô chúng ta rất kiên cố, Lê Vĩnh Thiên sẽ không thể nào tấn công trong một khoảng thời gian. Đợi đến khi tôi tiêu diệt được quân Trung Nguyên của Long Quốc, tôi sẽ lập tức quay lại tiếp viện cho ngài, cùng ngài nội ứng ngoại hợp tiêu diệu Lê Vĩnh Thiên!” Tương quân nói

“Được! Vậy thì ông phải đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng tiêu diệt quân Trung Nguyên của Long Quốc càng sớm càng tốt!” Tân quốc vương của Sư Quốc mới nói.

“Được, ngài nhất định phải thủ vững kinh thành, chờ tôi trở lại.” Tướng quân nói.

“Được rồi, phòng ngự của thủ đô rất vững chắc, kiên cố bám trụ trong vài ngày chắc là sẽ không có vấn đề gì.” Quốc vương của Sư Quốc nói.



Trong khi tân quốc vương của Sư Quốc đang nói chuyện điện thoại với các tướng lĩnh của mình, Lê Vĩnh Thiên đã dẫn đầu sư đoàn dũng sĩ và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng tiến đến bên ngoài bức tường thành của thủ đô Sư Quốc.

Lúc này, Hà Ngọc Vinh đã băng bó xong vết thương, khập khiễng đi tới bên cạnh Lê Vĩnh Thiên.

“Hà Ngọc Vinh, sao cô không chữa trị tốt vết thương cho mình, chạy tới đây làm cái gì?” Lê Vĩnh Thiên hỏi Hà Ngọc Vinh đang khập khiễng đi, tay và chân quấn đầy băng gạc.

“Hộ soái, hiện tại trận chiến sắp tới, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được, Tôi muốn dẫn đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đi tấn công thành!” Hà Ngọc Vinh nói.

“Toàn thân cô đều bị thương. Vết thương nghiêm trọng chưa lành nên cô không thể ra trận được. Quay lại chữa trị vết thương cho tốt. Sau này sẽ còn có cơ hội chiến đấu.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Trận chiến này rất quan trọng. Nó quyết định thắng bại của lần đánh Sư Quốc này, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng không thể không có tôi được! Thương thế của tôi chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng lo ngại. Hộ soái, anh cho tôi dẫn đội đặc nhiệm Phượng Hoàng ra trận giết địch đi.” Hà Ngọc Vinh vẫn đang yêu cầu chiến đấu.