Long Uy Chiến Thần

Chương 1062




Trương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào sau lưng hai bác sĩ dó. Thì phát hiện dưới chân hai bác sĩ này đều đang đi đôi giày vải rất cũ. Trên giày vải có dính một ít bùn, cô đột nhiên nhíu mày.

Theo lý mà nói, ngày nay rất ít người mang kiểu giày cũ rích này rồi. Vả lại, sàn nhà trong bệnh viện rất sạch sẽ, không có bùn đất gì cả. Vậy thì bùn ở trên giày vải của hai bác sĩ này có xuất xứ từ đâu?

Là thủ lĩnh của tổ Đặc vụ Shadow, cô ấy có khả năng quan sát rất mạnh, nhưng những bất thường này đã khiến cô ấy nghi ngờ.

Diệp Hoài đứng canh ở trước phòng Lại Nhi lúc này cũng bắt đầu chú ý hai bác sĩ này. Một người thì có đôi mắt như ăn trộm, một người thì có bộ râu dê. Mặc dù cả hai đều mặc áo Blouse trắng nhưng thoạt nhìn trông họ không hề giống bác sĩ!

Ngay cả khi có là bác sĩ, thì cũng chẳng phải bác sĩ tốt!

Advertisement

“Dừng lại!”

Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài cùng lúc hét lên khi nhận thấy sự bất thường.

“Cô đang la mắng cái gì vậy? Bệnh nhân cần thay băng!” Tên bác sĩ để râu dê nói.

“Các anh có thẻ bác sĩ không? Hãy trình ra nếu có thẻ bác sõ!” Diệp Hoài nói ngay lập tức khi nhìn thấy hai bác sĩ này không có thẻ bác sĩ.

Advertisement

Triệu Đình Vũ và Lại Nhi cũng bắt đầu cảnh giác khi thấy hai bác sĩ này có tướng mạo trông xấu xí và âm dương kỳ dị.

Khi hai tên bác sĩ giả mạo này thấy rằng danh tính của họ sắp bị tiết lộ, họ không tiếp tục che giấu nữa.

Người đàn ông râu dê nhanh chóng rút ra một con dao găm hướng về phía lồ ng ngực của Triệu Đình Vũ!

Không những thế, người đàn ông có đôi mắt chuột như tên trộm thì tung ra hai phi tiêu bay từ tay trái và phải của hắn. Một phi tiêu bay về phía cổ của Trương Minh Nguyệt. Một phi tiêu khác bay về phía cổ của Diệp Hoài!

Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả mọi người đều bị sốc.

Tuy nhiên, Trương Minh Nguyệt, Diệp Hoài và Triệu Đình Vũ đã sớm chuẩn bị tâm lý khi trước đó họ có nghi ngờ hai bác sĩ giả mạo này.

Dù vết thương nghiêm trọng vẫn chưa khỏi, nhưng Triệu Đình Vũ vẫn có thể bùng nổ một cách phi thường vào thời khắc sinh tử quan trọng này.

Nhìn thấy người đàn ông râu dê cầm dao găm vào lồ ng ngực mình, anh nhanh chóng xoay người nằm lăn trên giường bệnh.

Nếu không, ở thời khắc sinh tử này, anh ta đã không thể di chuyển dù bị dính đạn liên tục rồi.

Tuy nhiên, giờ đây anh đang ở giai đoạn quyết định giữa sự sống và cái chết, đó là bản năng sinh tồn nên đã khiến anh ta bùng nổ với sức mạnh đáng kinh ngạc.

Vào thời khắc sinh tử, con người ta thường có thể bộc phát một sức mạnh phi thường nào đó.

Do Triệu Đình Vũ ra tay kịp thời, người đàn ông râu dê chỉ găm trúng con dao lên giường bệnh.

Vả lại, thân là đặc công giàu kinh nghiệm, Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài sớm có tâm lý chuẩn bị. Dễ gì mà bị phi tiêu của người đàn ông mắt chuột như ăn trộm này cắm trúng chứ?

Vừa nhìn thấy phi tiêu bay tới, Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài đã nghiêng người và nhanh chóng thoát khỏi sự tấn công của phi tiêu.

Người đàn ông râu dê đã rất sốc khi thấy Triệu Đình Vũ dù bị thương nặng nhưng vẫn có thể thoát khỏi đòn chí mạng của mình.

Người đàn ông có đôi mắt chuột như ăn trộm đã ngạc nhiên khi thấy hai cô gái là Trương Minh Nguyệt và Diệp Hoài có thể tránh được phi tiêu.

Đoạt mạng phi tiêu là tuyệt kỹ nổi tiếng của hắn, chưa bao giờ thất thủ. Khi nãy, phi tiêu phóng ra ở cự ly gần như vậy mà còn có thể né tránh được. Hắn đúng là không ngờ lại bị hai nữ nhân này né được!

Người đàn ông râu dê và người đàn ông có đôi mắt chuột như ăn trộm đều là người trong điện Thiên Cang do nhà họ Ngụy phái tới. Chúng nghe lệnh Ngụy Nguyên Tùng tới bệnh viện quân sự thành phố Đà Lạt để giết Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc.

Người đàn ông râu dê tên là Tuân Vô Hàn, người đàn ông mắt chuột như kẻ trộm tên là Ô Hư Minh đều là cao thủ hàng đầu của điện Thiên Cang.

Ngụy Nguyên Tùng cảm thấy Triệu Đình Vũ đã bị thương nặng và Triệu Vũ Ngọc thì lại không giỏi võ công, nên đã cử hai cao thủ của điện Thiên Cang là Tuân Vô Hàn và Ô Hư Minh đi trừ khử họ.

Cử quá nhiều người khó khi lại phản tác dụng.

Tuân Vô Hàn thấy Triệu Đình Vũ né được mình vào đợt tấn công đầu tiên, hắn liền lập tức rút dao găm ra khỏi giường bệnh, sau đó nhanh chóng đâm vào người Triệu Đình Vũ thêm một lần nữa.

Chiếc giường quá nhỏ, cho nên Triệu Đình Vũ thoát khỏi Tuân Vô Hàn sau nhát đâm đầu tiên thì trong nhát đâm thứ hai, anh không còn chỗ nào để né nữa.

Dù sao thì vết thương nghiêm trọng của Triệu Đình Vũ vẫn chưa lành, cho nên mọi hành động của anh cũng rất chậm. Thật không dễ dàng gì mà né tránh được khi đối mặt với cao thủ hạng nhất như thế!

Triệu Đình Vũ biết mình không thể né tránh nên cứ để mặc cho số phận an bài.

“Nhìn dao!”

Và đúng vào thời điểm quan trọng này, một âm thanh chói tai vang lên.

Tuân Vô Hàn cảm thấy một luồng gió từ phía sau lưng thổi tới và cảm thấy ớn lạnh!

Diệp Hoài cách Tuân Vô Hàn khoảng cách tương đối gần. Cô thấy Tuân Vô Hàn chuẩn bị ám sát Triệu Đình Vũ, nên lập tức rút dao găm đâm vào lưng Tuân Vô Hàn!

Tuân Vô Hàn bất ngờ bị tấn công, đành phải từ bỏ ý định ám sát Triệu Đình Vũ và vội vàng rút lại dao găm trên tay.

“Choang!”

Khi dao găm của Tuân Vô Hàn và dao găm của Diệp Hoài chạm vào nhau, chúng liền phát ra một âm thanh chói tai.

Dao găm của Diệp Hoài đã bị Tuân Vô Hàn chặn lại, cho nên Diệp Hoài không thể đâm vào Tuân Vô Hàn.

Ô Hư Minh nhìn thấy Diệp Hoài tấn công lén lút vào Tuân Vô Hàn, hắn lập tức đã có phản ứng và chuẩn bị tham gia trận chiến. Hắn cùng với Tuân Vô Hàn chống lại Diệp Hoài. Vào lúc này, Trương Minh Nguyệt cũng xuất kích.

“Hãy xem đây!”

Trương Minh Nguyệt la lên một tiếng chói tai. Trong tay thì có một tia sáng lạnh, đó là một con dao găm, Ô Hư Minh đã bị đâm vào tim…

Vì Diệp Hoài và Tuân Vô Hàn đang cận chiến, Trương Minh Nguyệt không thể chen vào để tránh vô tình làm bị thương Diệp Hoài. Vì vậy cô ấy chỉ có thể dùng dao găm.

Ô Hư Minh nhìn thấy Trương Minh Nguyệt đâm vào tim mình bằng dao găm. Cho nên hắn đành từ bỏ việc bao vây Diệp Hoài và quay lại tiếp chiêu, chiến đấu với Trương Minh Nguyệt.